Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chương 1658

Trong lúc ông ta suy tư thì hiệu trưởng Tam Trung trên sân khấu đã mở lời.

“Hôm nay là ngày đặc biệt kỷ niệm trăm năm của Tam Trung chúng ta, cũng chính vì như vậy mà chi đoàn trường Tam Trung đã đặc biệt mời hiệu trưởng trước của Tam Trung chúng ta, ông Lư Chính Vũ!”

“Tiếp theo, chúng ta sẽ mời ông ấy lên sân khấu nói vài lời, mọi người vỗ tay chào mừng!”

Ngay sau khi hiệu trưởng dứt lời, đèn chiếu di chuyển, chiếu lên trên người ông lão. Trong thoáng chốc, ánh mắt mọi người đều tập trung hết lên người ông ta, tiếng vỗ tay nhiệt liệt cũng vang lên.

Thấy vậy, ông ta chỉ có thể ngừng quan sát Diệp Thiên, vẫy tay với các giáo viên và học sinh Tam Trung, bước lên sân khấu.


“Lư Chính Vũ? Đó chẳng phải là hiệu trưởng danh dự thứ mười ba của Tam Trung chúng ta sao?”

Lục Điềm Hi nghe thấy tên Lư Chính Vũ thì chợt sửng sốt, sau đó lập tức kinh ngạc hô lên.

“Ồ?”, Diệp Thiên nghiêng đầu nhìn: “Em biết ông lão này là ai sao?”

Lục Điềm Hi gật đầu: “Lúc em mới đến Tam Trung thì thích ngâm mình trong thư viện, cũng đọc không ít lịch sử của Tam Trung. Theo lời hiệu trưởng vừa giới thiệu ban nãy, ông lão này là Lư Chính Vũ, đó chúng là một nhân vật truyền kỳ trong lịch sử Tam Trung chúng ta”.

“Sáu mươi năm trước, trong giai đoạn đầu cải cách, ông ấy đã đảm nhiệm chức hiệu trưởng Tam Trung ở Lư Thành, tốn mười năm để đưa Tam Trung từ một trường hạng ba không có tiếng tăm gì, từng bước cải thiện và nhờ vào đội ngũ giáo viên, cuối cùng giúp trường Tam Trung trở thành trường top 1 có tiếng của Lư Thành!”



“Có thế nói, ông ấy là người cải cách thành công nhất trong lịch sử Tam Trung, nói về thành công hiện tại của Tam Trung thì không thể không nhắc đến ông ấy, ông ấy là một trong những công thần vĩ đại nhất trong lịch sử trường, thậm chí có thể bỏ phần “một trong” kia cũng được!”

Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh nghe vậy, cũng gật đầu.

“Đúng, hình hiệu trưởng Lư Chính Vũ này thì tôi từng thấy trong tập san lịch sử Tam Trung. Trên phần giới thiệu có nói, năm đó, khi ông ấy giữ chức hiệu trưởng Tam Trung là bốn mươi tuổi, mà đó đã là chuyện của sáu mươi năm trước, bây giờ ít nhất ông ấy cũng một trăm tuổi rồi, đúng là trường thọ!”

Diệp Thiên bình tĩnh, không phát biểu ý kiến, nhưng cậu biết rõ, tuổi tác thật của Lư Chính Vũ chắc chắn là hơn trăm tuổi.

Hiện tại, tuy ông ta trông chưa đến sáu mươi, nhưng ánh mắt lại có vẻ tang thương và điềm nhiên như nhìn thấu luân hồi, chắc chắn là một lão quái vật tuổi tác khó lường.

Đây chắc chắn cũng là một vương cấp trăm năm trước!

“Tam Trung Lư Thành, quả là ngoạ hổ tàng long!”

Ngoại trừ có cậu là vương cấp đương thời gây chuyện thì trong lịch sử Tam Trong lại còn có một vị hiệu trưởng vương cấp, tu vi trăm năm.

Lư Chính Vũ lên sân khấu, đứng ở trung tâm, ông ta chưa nói gì nhưng cả hội

trường đã rơi vào tĩnh mịch, mỗi học sinh đều như ngừng thở, vô cùng kính nể vị hiệu trưởng đã thay đổi Tam Trung này.

Ngay cả những học sinh tinh anh kiêu ngạo như Âu Hạo Thần, Vương Hiên cũng ngồi nghiêm chỉnh, tầm mắt chăm chú, khỗng dám thất lễ. Lư Chính Vũ khẽ cười chào hỏi mọi người, hiệu trưởng bắt tay, đưa micro vào tay ông ta.

“Hiệu trưởng Lư, hôm nay ông có thể đến đây quả thực là vinh hạnh của chúng tôi! Những học sinh này có thể nhìn thấy ông cũng là vận may hiếm có của các em, ông không cần kiêng dè, hãy nhiệt tình dạy dỗ những học sunh này và cả những thế hệ sau của chúng ta nữa, ông chính là từ điển sống của chúng ta đấy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK