Chương 2381
Nhân Nhân ở bên cạnh hiểu ra, lúc trước Trịnh Viễn Hoành nói cậu ta và Hứa Bác Nhiên là bạn chỉ là nói khoác. Trịnh Viễn Hoành cùng lắm chỉ là một chân sai vặt của Hứa Bác Nhiên mà thôi.
Nhưng cô ta không hề bất ngờ, bởi vì người trước mắt chính là Hứa Bác Nhiên!
Nhà họ Hứa có hai người con trực hệ, một trong số đó là Hứa Bác Thuần con cả nhà họ Hứa, từng là cậu ấm số một Kim Lăng.
Hứa Bác Nhiên là em trai ruột của Hứa Bác Thuần, đứng thứ hai trong nhà. Vì nhà họ Hứa xem trọng thứ tự lớn nhỏ nên mọi chuyện của nhà họ Hứa đều do Hứa Bác Thuần làm chủ, cậu ta chỉ có thể đứng sau anh cả.
Nhưng không biết vì sao, trước đây không lâu, cậu cả nhà họ Hứa là Hứa Bác Thuần đắc tội với nhân vật đáng sợ nào đó ở nước ngoài, chết ở đất khách quê người. Vì vậy mà nhà họ Hứa dồn hết mọi tài nguyên và sức mạnh trong gia tộc lên người Hứa Bác Nhiên, để cậu ta trở thành cậu ấm số một Kim Lăng thứ hai sau Hứa Bác Thuần.
Với thân phận của Hứa Bác Thuần, một người con cháu của gia tộc hạng hai như Trịnh Viễn Hoành nịnh nọt lấy lòng cậu ta cũng là chuyện vô cùng bình thường, đó chính là quyền lực áp đảo thiên hạ.
“Anh Hứa, là tên đó!”.
Trịnh Viễn Hoành nhìn Hứa Bác Nhiên, giống như nhìn thấy chỗ dựa cứng chắc nhất, lạnh lùng liếc sang Diệp Thiên.
“Tôi muốn mời người quen đến ghế khách quý, cậu ta ngăn cản tôi chưa đủ, còn ngang nhiên ra tay với tôi!”.
Cậu ta chỉ thẳng vào Diệp Thiên, ánh mắt vô cùng dữ tợn. Cậu ta hiểu rõ thủ đoạn của Hứa Bác Nhiên, chỉ cần Hứa Bác Nhiên ra mặt vì cậu ta, đừng nói là một tên nhóc ăn mặc bình thường như Diệp Thiên, cho dù là ông lớn chân chính cũng không là gì.
“Ồ?”.
Hứa Bác Nhiên dời sự chú ý từ Tiếu Văn Nguyệt và Nhân Nhân sang Diệp Thiên, hai mắt nheo lại.
“Cậu có biết tôi là ai không?”.
“Trịnh Viễn Hoành là người của tôi, cậu dám ra tay với cậu ta có biết hậu quả là gì không?”.
Trong chớp mắt, nhóm người đi theo Hứa Bác Nhiên tới đồng loạt quay đầu nhìn Diệp Thiên, ai nấy mặt mày dữ tợn, mang vẻ mặt bất thiện.
Diệp Thiên nghiễm nhiên trở thành mục tiêu của mọi người.
“Ra tay với anh ta?”.
Bị nhóm người nọ chú ý, Diệp Thiên lại phớt lờ như không có gì, khẽ cười lên tiếng: “Nếu tôi thật sự ra tay với anh ta, bây giờ anh ta đã biến mất rồi, còn có thể đứng đây nói chuyện với anh sao?”.
“Anh đã muốn ra mặt thay cho anh ta, vậy tôi cũng không ngại đợi xem có thể có kết quả gì được!”.
Diệp Thiên vừa nói ra lời này, ngoại trừ Tiếu Văn Nguyệt, những người khác đều sửng sốt, không tin nổi.
Ở vùng đất Kim Lăng này lại có người dám nói chuyện kiểu đó với Hứa Bác Nhiên?
Hơn nữa, người nói còn là một thanh niên chỉ mới hai mươi tuổi, mặc đồ rẻ tiền?
“Ha ha!”.
Hứa Bác Nhiên dừng một lúc, sau đó cười điên cuồng, ánh sáng lạnh lẽo sâu trong đáy mắt càng rõ rệt hơn.
“Nhóc con, tôi là Hứa Bác Nhiên, dám ở Kim Lăng nói chuyện như vậy với tôi, cậu là người đầu tiên tôi gặp trong khoảng thời gian này!”.