Lúc này thần tử Hoàng Tuyền lại lên tiếng, giọng nói có phần chế nhạo.
Diệp Thiên lập tức bừng tỉnh và tỏ ra cảnh giác.
Giờ có lẽ là lúc mà anh yếu nhất từ khi tới thiên thần giới. Nếu thần tử Hoàng Tuyền mà ra tay thì anh thật sự không thể chống đỡ lại được.
“Không cần căng thẳng”.
Có vẻ như hiểu được tâm tư của Diệp Thiên nên ông ta chỉ cười: “Nếu tôi định ra tay với cậu thì cơ thể của tôi đã xuất hiện từ lâu rồi”.
“Tôi nói rồi, hôm nay tới chỉ để đặt cược với cậu thôi”.
“Bắt đầu từ giờ phút này, cuộc đặt cược bắt đầu”.
Gióng nói của ông ta trở nên hư ảo. Bóng hình kia cũng dần trở nên bất định.
“Cậu của bây giờ chỉ có thể sử dụng sức mạnh của xác thịt thôi. Còn cách đại hội thi đấu vạn tộc vài ngày, vài ngày này cậu cố gắng gia tăng uy lực của Vạn Cổ Hỗn Độn Thể đi”.
“Đây là cơ hội chiến thắng duy nhất của cậu đấy”.
“Nhớ kỹ, nếu cậu thua thì toàn bộ người của Cổ gia sẽ cùng chết với cậu. Cậu sẽ chẳng còn mặt mũi nào để gặp Cổ Cận Hồn nữa”.
Dứt lời, bóng hình bỗng nổ tung hóa thành khí và tản ra. Giọng nói của thần tử Hoàng Tuyền cũng dần biến mất.
Diệp Thiên nhìn ra xa và im lặng.
Sau đó anh đáp xuống vị trí cũ ở căn nhà của nhà họ Cổ. Hai bóng hình đang nằm đó, đó chính là hai anh em của nhà họ Cổ.
Xem ra thần tử Hoàng Tuyền cố tình để lại hai người này để có thể dụ Diệp Thiên tham gia cuộc thi vạn tộc một cách thuận lợi.
“Được lắm”, Diệp Thiên ngồi xuống, đợi hai người tỉnh lại. Nhưng anh vẫn thấy nghi ngờ.
Thần tử Hoàng Tuyền tại sao lại bắt anh dùng sức mạnh thể xác để chiến đấu, hơn nữa còn yêu cầu anh phải giành được vị trí số một?
Hơn nữa thần tử Hoàng Tuyền cũng đã nói nếu anh thắng thì ông ta sẽ tặng anh một món quà, cái gọi là món quà là gì vậy?
Điều càng khiến Diệp Thiên nghi ngờ chính là giọng nói của thần tử Hoàng Tuyền.
“Giọng nói này rất quen”.
“Mình đã từng nghe ở đâu rồi nhỉ?”, Diệp Thiên lầm bầm, ánh sáng tinh thần phát ra từ cơ thể bỗng không được ổn định.
Hai người Cổ Lam Nhan và Cổ Như Ngọc hôn mê tròn một ngày một đêm mới tỉnh lại, có thể thấy uy lực của thần tử Hoàng Tuyền mạnh thế nào.
Khi nhìn thấy khu đất trống không và nhà họ Cổ đã biến mất, bọn họ đều ngạc nhiên biến sắc.
“Diệp thần nhân?”.
Hai người cùng nhìn về phía Diệp Thiên, vẻ mặt ngạc nhiên: “Nhà họ Cổ đâu rồi?”.
Diệp Thiên đang ngồi xếp bằng lập tức mở mắt ra, kể lại sơ lược chuyện đã xảy ra cho bọn họ nghe.
Hai người nghe xong, đồng tử mở to.
Có người di chuyển toàn bộ nhà họ Cổ đi, còn bắt cóc mấy trăm người nhà họ Cổ, đây là thủ đoạn gì?
Đặc biệt là khi nghe đến hai chữ “Hoàng Tuyền”, bọn họ hết sức kinh ngạc.
“Hoàng Tuyền? Diệp thần nhân, chẳng lẽ người mà anh nói là lão tổ của thần tộc Hoàng Tuyền, thiên thần Hoàng Tuyền?”.
Cổ Như Ngọc chấn động: “Thần tộc Hoàng Tuyền là thần tộc mạnh nhất trên bảng Thương Khung. Lão tổ trong tộc bọn họ cũng là một trong những thiên thần mạnh nhất ở Thiên Thần Giới. Nhà họ Cổ chúng tôi chỉ là thần tộc đứng gần cuối bảng Thương Khung, sao ông ta lại ra tay với nhà họ Cổ?”.
Diệp Thiên biết hai người họ chỉ là vãn bối của nhà họ Cổ, không biết được tường tận lịch sử quá khứ của nhà họ Cổ. Do đó, anh cũng không giải thích gì nhiều, chỉ thản nhiên nói: “Bây giờ mục đích và động cơ của ông ta đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là phải cứu tất cả người của nhà họ Cổ về”.
Nghe Diệp Thiên nói, hai anh em nhà họ Cổ không còn tinh thần xán lạn như trước nữa, mà ngược lại giống như quả bóng xì hơi, vẻ mặt suy sụp.
Đương nhiên bọn họ vô cùng tin tưởng Diệp Thiên, nhưng tồn tại đó thật sự khiến bọn họ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Đó là thiên thần Hoàng Tuyền!
Trên khắp Thiên Thần Giới cũng không tìm được mấy ai có thể đối địch với người đó. Bây giờ người của nhà họ Cổ đã bị thiên thần Hoàng Tuyền bắt đi, muốn cứu bọn họ về khó như lên trời.
Đương nhiên Diệp Thiên biết bọn họ nghĩ gì, nhưng giờ phút này anh cũng không nói ra được lời an ủi. Thần tử Hoàng Tuyền với vai trò là người bản địa sống ở Thiên Thần Giới, địa vị bá chủ của ông ta trong lòng hai anh em nhà họ Cổ tất nhiên là đã ăn sâu bén rễ, không thể lay động.