Diệp Thiên đứng phía đối diện nhìn hai mẹ con, ánh mắt anh cứ nhìn chăm chăm và trong lòng thì như đang dậy sóng. Tiêu Thiến Tuyết chú ý tới sự khác thường của anh bèn hỏi: “Diệp Thiên...”
Cô ta còn chưa nói hết thì Hư Nhược Vô ở bên cạnh đã xua tay ra hiệu cho cô ta im lặng, đừng làm phiền anh.
Lúc này Tiêu Thiến Tuyết mới kịp phản ứng lại và gật đầu. Cô ấy bắt đầu phát hiện ra đứa bé này nhìn trông khá giống Diệp Thiên, nhất là đôi mắt, một đôi mắt sâu và sáng.
Liên tưởng tới biểu cảm của Diệp Thiên, đứa bé kia có vẻ muốn kêu lên, chính vì thế mà cô ấy cảm thấy càng ngạc nhiên hơn. Diệp Thiên có một đứa bé, hơn nữa còn lớn như vậy rồi sao?
“Cô gái kia...”
Tiêu Thiến Tuyết khẽ lầm bầm, cuối cùng cũng nhận ra người phụ nữ đó, đó chẳng phải là kiều nữ của Tam Tuyệt Môn – Kỷ Nhược Uyên sao?
Cô ấy nghe Lí Thanh Du nói rằng, Diệp Thiên còn có vài người phụ nữ khác nhưng không biết rõ là ai, giờ xem ra Kỷ Nhược Yên cũng nằm trong số đó, hơn nữa còn để lại cốt nhục cho người này. Đúng lúc cô ấy còn đang hoang mang thì đột nhiên có tiếng cười của trẻ con vang lên.
“Kỷ viêm, hôm nay lại là mẹ đón cậu à, bố câu đâu, sao chẳng thấy xuất hiện bao giờ thế?”
Mấy đứa bé bằng tuổi đi tới bên cạnh Kỷ Viêm, cười chế nhạo. Rõ ràng đây không phải lần đầu tiên mấy đứa trêu cậu như vậy nữa.
Kỷ Viêm vốn đang vui vẻ bỗng phải đanh mặt: “Bố mình đi làm việc ở xa, sẽ về nhanh thôi. Tới khi đó để xem các cậu còn cười được kiểu gì”.
Cậu bé nói với mấy người bạn trêu mình.
“Ồ, đi làm việc ở xa sao?”, trong đó có một đứa bé cao hơn cười khinh miệt.
“Bố mình nói rồi, cậu không hề có bố hoặc là bố cậu đã chết từ lâu rồi”.
Kỷ Viêm nghe thấy vậy thì run người. Kỷ Nhược Yên ở bên cạnh bước tới tát cho đứa bé kia một phát. Cú tát dù không mạnh nhưng rất vang, đứa bé kia lùi về sau, mặt hằn dấu bàn tay.
Kỷ Nhược Viêm thu tay về, lạnh lùng nói: “Bố mẹ cháu không dạy cháu biết cách nói chuyện thì để cô thay bố mẹ cháu dạy nhé”.
Cô không bao giờ ra tay thô bạo với trẻ con, chỉ khi nào dạy dỗ Kỷ Viêm thì mới làm vậy. Thế nhưng hôm nay câu nói của thằng bé kia đã chạm vào giới hạn của cô.
“Hu hu”, thằng bé cao to kia bàng hoàng sau đó gào khóc vô cùng khoa trương.
“Người lớn đánh trẻ con, người lớn đánh trẻ con”, thằng bé hét lên như vậy khiến cho vô số người xung quanh nhìn đều chỉ trỏ vào Kỷ Nhược Yên.
“Đúng thật là, người lớn sau lại ra tay với con nít chứ?”
“Đúng vậy, trẻ con không hiểu chuyện có thể dạy bảo. Người lớn tại sao lại ra tay với trẻ con chứ?”
“Hừ nhìn là biết là mẹ đơn thân, không có văn hóa”.
Cả đám đông bao vây lấy Kỷ Nhược Yên và Kỷ Viêm, chỉ trỏ. Giọng nó còn chứa đựng sự trách móc. Kỷ Viêm thấy mẹ bị trách móc thì không hề sợ hãi, cậu bé bước tới đứng ngay trước mẹ mình: “Các người không được mắng mẹ tôi, cậu ta sai trước nên mẹ tôi mới đánh cậu ta”.
Dù Kỷ Viêm nói rất dõng dạc nhưng đám người kia nào có quan tâm, chỉ tiếp tục mắng nhiếc Kỷ Nhược Yên. Những âm thanh chỉ trích càng lúc càng nhiều hơn, thậm chí các giáo viên cũng có mặt.
Kỷ Nhược Yên vẫn vô cùng điềm đạm khi đối đầu với họ.
“Tránh ra”.
Cô ấy liếc nhìn đám đông, kéo Kỷ Viêm định rời đi. Nhưng rõ ràng đám người kia không có ý định bỏ qua cho cô ấy mà ngược lại còn chèn ép chặt hơn.
“Đánh người xong định bỏ chạy à, dễ thế sao được?”
“Đúng vậy, đợi phụ huynh của đứa bé tới rồi nói chuyện tiếp. Trước khi tới lúc đó, đừng để cô ta đi”.
Đám đông hằm hằm vẻ tức giận giống như cùng đứng về một phe đối đầu với Kỷ Nhược Yên.
Lúc này, Kỷ Nhược Yên tối mặt, cô ấy siết nắm tay, chau chặt mày. Dù sao trước đây cô ấy cũng là một trong những thiên tài võ đạo của Hoa Hạ, sau đó tu vi đã đạt tới cảnh giới siêu phàm vậy mà giờ phải chịu nhục như thế này.
Những người này, cô ấy chỉ cần khẽ vung tay là có thể đánh ngã bọn họ. Nhưng cô ấy vẫn do dự và cuối cùng nới lỏng tay ra.
Mười năm qua, cô ấy sớm đã quen với chuyện này rồi Mỗi lần cô ấy đều lựa chọn nhẫn nhịn. Bởi vì cô ấy không muốn để lộ sức mạnh thật sự của mình, càng không muốn để lộ thân phận của Kỷ Viêm. Đây là đứa con của cô và anh, dù cô có phải chịu thiệt thế nào thì cô cũng phải bảo vệ bằng được thằng bé, để nó trở thành một đứa trẻ bình thường, lớn lên một cách khỏe mạnh.
Cô ấy biết không thoát ra được nên đành ở lại cạnh Kỷ Viêm, đối diện với đám đông, cô ấy không hề cảm thấy sợ hãi. Đúng lúc này, có tiếng hét vang lên.
“Kẻ nào mà to gan dám đánh con trai tôi vậy?”
Đám đông giật mình, tách ra. Một người đàn ông và một người phụ nữ rảo bước đi tới. Người đàn ông nhìn tầm 40 tuổi, cơ thể tráng kiện, trông khá ngôi ngô, chỉ có điều giữa trán chau lại thành đường, nhìn đã biết là người nóng tính.
Còn người phụ nữ thì tầm 30 tuổi, có phần mập mạp. Thấy hai người có mặt, không ít các thầy cô giáo tỏ vẻ sợ hãi.
“Là hai vợ chồng Dương Thị. Đây là những nhân vật có tiếng ở Lư Thành đấy. Hai vợ chồng không chỉ là chủ tịch và tổng tài của tập đoàn Đế Hào mà còn có đạo trường Đế Hào chống lưng. Họ có thể một tay che trời đấy, ai mà dám dây vào họ chứ”.
Hai người có mặt, những người khác im bặt. Người phụ nữ dáng như quý bà kia liếc nhìn cậu học sinh đang gào khóc thì chạy lên ôm.
“Con trai ngoan nói cho mẹ biết, ai đã ra tay với con vậy, mẹ nhất định sẽ xé rách miệng nó ra”.
Nhìn thấy mẹ xuất hiện, đứa bé cười nham hiểm giống như tìm được chỗ dựa baenf chỉ về phía Kỷ Nhược Yên.
“Là mẹ của Kỷ Viêm đánh con, mẹ mau giúp con báo thù”.
Người phụ nữ nhìn Kỷ Nhược Viêm, thấy cô ăn mặc giản dị nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp thì đôi mắt ánh lên vẻ đố kỵ. Một giây sau, người này lao lên không chút do dự và tát vào mặt Kỷ Nhược Viêm.
“Đồ tiện nhân, dám đánh con trai tao à. Mày chán sống rồi”.
Người phụ nữ hằm hằm sát khí, sức mạnh cũng ghê gớm lắm. Kỷ Nhược Yên đang định né đòn thì một bóng hình xuất hiện ngay bên cạnh cô ấy và khẽ ấn cô xuống.
Người phụ nữ còn chưa kịp chạm vào Kỷ Nhược Yên thì đã bị một luồng sức mạnh vô hình ập tới, ép hõm xuống đất và biến thành một đống bầy nhầy.
Đám đông chưa kịp phản ứng thì đã thấy sát khí hùng hổ bao trùm cả không gian.
“Vợ và con tôi mà đám chó mèo các người cũng dám động vào à?”