Ánh sáng vàng dần tan đi, nhiều võ giả xem cuộc chiến đều cho rằng tất cả đã kết thúc, chuẩn bị xoay người rời đi, chợt một luồng gió mạnh mẽ bỗng thổi đến từ trung tâm khe núi.
Luồng gió cuốn qua, thổi bay cát vụi, mây đen trên trời dường như cũng bị thổi tan đi, mưa giảm dần, để lộ toàn cảnh ở trung tâm khe núi.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, ở giữa khe núi, một cột đá vẫn đứng sừng sững, không hề hư tổn, chính là cột đá mà Diệp Thiên đã đứng trước đó.
Tất cả mọi người há hốc miệng, vô cùng kinh ngạc. Một kiếm từ bỏ cả sinh mệnh của Watanabe Heizou có sức phá hoại khủng khiếp đến mức nào, gần như hình thành gió bão, làm vỡ nát mấy chục cây cột đá, sao cột đá dưới chân Diệp Thiên lại không hề hấn gì?
Thịch!
Mọi người đều cảm thấy gần như đứng tim, chợt nghĩ tới điều gì đó, hoang mang ngẩng đầu lên.
Màn mưa đã ngừng, trên đầu cột đá, một bóng hình thẳng tắp đứng chắp tay sau lưng, ngạo nghễ như vậy, bất khuất là thế.
“Diệp Thiên?”.
Tiếu Văn Nguyệt kinh ngạc kêu lên, đôi mắt đã sinh động trở lại, gần như không dám tin vào mắt mình.
Người đứng trên cột đá chính là Diệp Thiên, vẻ mặt cậu bình tĩnh, hai mắt sâu thẳm, nhẹ nhàng vỗ ngực.
Trên người cậu không có thương tích gì, không có chút vết máu nào, chỉ có nơi ngực áo bị thủng một lỗ nhỏ.
“Một kiếm bỏ mình à?”.
Cậu khẽ cười, tỏ ra khinh thường.
Một kiếm của Watanabe Heizou đúng là đã vượt qua cảnh giới chí tôn võ thuật, thậm chí đã có bóng dáng của cảnh giới siêu phàm, đủ đế giết chết những cao thủ đẳng cấp như Tiêu Ngọc Hoàng trong nháy mắt.
Nhưng với cậu mà nói thì quá bình thường, xác thịt của cậu đã trải qua vô số thử thách rèn luyện máu và lửa, còn có Phệ Thiên Huyền Khí không ngừng tôi luyện ngày đêm, cho dù là Kim Cang Hoành Luyện của Tiêu Ngọc Hoàng cũng không bì được. Một kiếm như thế này cậu có thể chống đỡ mấy chục lần mà không hề bị thương.
Muốn giết cậu vẫn còn kém xa lắm!
Vào khoảnh khắc bóng dáng Diệp Thiên hiện ra, vô số người đều chìm trong kinh ngạc, chỉ có Dược Không Nhàn phản ứng lại trước tiên, hào hùng lên tiếng.
“Sau ngày hôm nay, Diệp Lăng Thiên sẽ bước lên đỉnh cao giới võ thuật Hoa Hạ!”.
Luồng gió cuốn qua, thổi bay cát vụi, mây đen trên trời dường như cũng bị thổi tan đi, mưa giảm dần, để lộ toàn cảnh ở trung tâm khe núi.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, ở giữa khe núi, một cột đá vẫn đứng sừng sững, không hề hư tổn, chính là cột đá mà Diệp Thiên đã đứng trước đó.
Tất cả mọi người há hốc miệng, vô cùng kinh ngạc. Một kiếm từ bỏ cả sinh mệnh của Watanabe Heizou có sức phá hoại khủng khiếp đến mức nào, gần như hình thành gió bão, làm vỡ nát mấy chục cây cột đá, sao cột đá dưới chân Diệp Thiên lại không hề hấn gì?
Thịch!
Mọi người đều cảm thấy gần như đứng tim, chợt nghĩ tới điều gì đó, hoang mang ngẩng đầu lên.
Màn mưa đã ngừng, trên đầu cột đá, một bóng hình thẳng tắp đứng chắp tay sau lưng, ngạo nghễ như vậy, bất khuất là thế.
“Diệp Thiên?”.
Tiếu Văn Nguyệt kinh ngạc kêu lên, đôi mắt đã sinh động trở lại, gần như không dám tin vào mắt mình.
Người đứng trên cột đá chính là Diệp Thiên, vẻ mặt cậu bình tĩnh, hai mắt sâu thẳm, nhẹ nhàng vỗ ngực.
Trên người cậu không có thương tích gì, không có chút vết máu nào, chỉ có nơi ngực áo bị thủng một lỗ nhỏ.
“Một kiếm bỏ mình à?”.
Cậu khẽ cười, tỏ ra khinh thường.
Một kiếm của Watanabe Heizou đúng là đã vượt qua cảnh giới chí tôn võ thuật, thậm chí đã có bóng dáng của cảnh giới siêu phàm, đủ đế giết chết những cao thủ đẳng cấp như Tiêu Ngọc Hoàng trong nháy mắt.
Nhưng với cậu mà nói thì quá bình thường, xác thịt của cậu đã trải qua vô số thử thách rèn luyện máu và lửa, còn có Phệ Thiên Huyền Khí không ngừng tôi luyện ngày đêm, cho dù là Kim Cang Hoành Luyện của Tiêu Ngọc Hoàng cũng không bì được. Một kiếm như thế này cậu có thể chống đỡ mấy chục lần mà không hề bị thương.
Muốn giết cậu vẫn còn kém xa lắm!
Vào khoảnh khắc bóng dáng Diệp Thiên hiện ra, vô số người đều chìm trong kinh ngạc, chỉ có Dược Không Nhàn phản ứng lại trước tiên, hào hùng lên tiếng.
“Sau ngày hôm nay, Diệp Lăng Thiên sẽ bước lên đỉnh cao giới võ thuật Hoa Hạ!”.