Cố Giai Lệ ngồi bên cạnh người thanh niên, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thiên, phát hiện suốt quá trình Diệp Thiên đều không chú ý đến mình thì âm thầm thở dài.
Cô và Diệp Thiên vốn là bạn bè thân thiết nhất, bây giờ lại hóa thành người dưng, cô cảm thấy bên cạnh việc ăn mừng lại có chút bất đắc dĩ.
Một người nếu đã muốn bước lên càng cao, đứng ở càng xa thì phải từ bỏ vài thứ. Ví dụ như bạn bè cô, và cả người thanh niên đến cùng cô đều có ý nghĩa quan trọng trong cuộc sống của cô, còn Diệp Thiên lại thành một phần mà cô phải từ bỏ.
“Người anh em, lần đầu tiên gặp, mong được làm quen. Tôi là Lâm Thiếu Bân, bạn của Giai Lệ”.
Người thanh niên, cũng chính là Lâm Thiếu Bân, đột nhiên đứng dậy, đưa tay ra với Diệp Thiên. Việc này khiến những người khác đều thay đổi sắc mặt.
Lâm Thiếu Bân có thân phận lớn nhất trong số những người ngồi đây, gia cảnh vững chắc. Nếu nhắc tới thì thân phận địa vị của anh ta còn cao hơn Từ Tôn từng gặp ở “Thủy Thượng Nhân Gian” ngày trước một bậc. Ngay cả Tiếu Lâm cũng phải cung kính gọi anh ta một tiếng “cậu Bân”.
Nhân vật như vậy sao lại chủ động làm quen với Diệp Thiên?
Lâm Thiếu Bân đưa tay về phía Diệp Thiên. Anh ta đâu muốn làm quen với Diệp Thiên, chỉ là thăm dò tình hình của Diệp Thiên mà thôi.
Nửa tháng trước, anh ta làm quen với Cố Giai Lệ ở buổi tiệc ăn mừng của
Công ty giải trí Thiên Phú, lập tức kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô, bắt đầu theo đuổi. Mặc dù Cố Giai Lệ không đồng ýả nhưng hai người luôn ở bên nhau với quan hệ là bạn bè, ở vào giai đoạn mập mờ.
Tuy nhiên, Diệp Thiên đột nhiên xuất hiện, lần đầu tiên Cố Giai Lệ lộ ra biểu cảm mất hồn, anh ta lập tức cảm giác được nguy cơ.
“Diệp Thiên”.
Diệp Thiên không đưa tay ra, chỉ thờ ơ báo tên mình.
Lâm Thiếu Bân thoáng chốc thay đổi sắc mặt. Tiếu Lâm ngồi ở ghế chủ nhà cũng nhíu mày, lập tức nói to: “Diệp Thiên, cậu Bân muốn bắt tay cháu, đáp lại là phép lịch sự tối thiểu!”.
Lâm Thiếu Bân có thân phận gì chứ,
đó là con trai một của ông lớn Xuyên Nam. ở cổ đại, đây sẽ là nhân vật giống như Hoàng thái tử vậy. Diệp Thiên lại phớt lờ cái bắt tay của anh ta, vậy không phải là thêm chuyện cho bọn họ hay sao?
Tiếu Văn Nguyệt nhíu mày, muốn nhắc nhở vài câu thì Diệp Thiên đã lên tiếng.
“Ồ ngại quá, tôi không có thói quen bắt tay với người khác”.
Cậu trả lời như vậy khiến đám người Tiếu Lâm biến sắc. Nói thế không phải tỏ rõ cậu không nể mặt Lâm Thiếu Bân hay sao?
Bầu không khí đông cứng một hồi lâu, Lâm Thiếu Bân thu tay về, trên mặt hiện lên nụ cười khó hiểu.
“Diệp Thiên, thú vị đấy!”.
Nghe giọng điệu của Lâm Thiếu Bân, Sở Thần Quang ở bên cạnh thầm cười trong lòng. Diệp Thiên càng vô lễ với Lâm Thiếu Bân thì cậu ta càng thấy vui.
Lâm Thiếu Bân có thân phận cao hơn cậu ta không biết bao nhiêu lần, hơn nữa, theo cậu ta biết thì Lâm Thiếu Bân xưa nay rất nhỏ nhen, phen này Diệp Thiên làm mất mặt anh ta trước bao nhiêu người, trông bề ngoài anh ta không có phản ứng gì, nhưng thực tế thì đã âm thầm ghi thù Diệp Thiên. Chỉ cần có cơ hội, Lâm Thiếu Bân sẽ không bỏ qua cơ hội giẫm đạp Diệp Thiên.
Tiếu Văn Nguyệt thầm lắc đầu, lúc nào Diệp Thiên cũng làm theo ý mình như vậy. Lần đều gặp sở Thần Quang đã vậy, bây giờ gặp Lâm Thiếu Bân cũng như vậy, cô ta không biết làm sao để nói cho Diệp Thiên hiểu, thậm chí hoàn toàn không muốn để ý tới chuyện tương tự
nữa.
Lí Tinh Tinh thì hả hê, Diệp Thiên càng thích đâm đầu vào chỗ chết thì cô ta lại càng vui.
Chỉ có Lí Thu Hà không hề bất ngờ với biểu hiện của Diệp Thiên.
Đùa gì chứ, đường đường là Diệp tiên sinh ở tỉnh Xuyên, một mình trấn áp các ông lớn, thống lĩnh cả thế giới ngầm tỉnh Xuyên. Cho dù là bố của Lâm Thiếu Bân đứng trước mặt Diệp Thiên cũng phải nơm nớp lo sợ, trốn như con chim cút, nào dám bắt tay với Diệp Thiên?
Lâm Thiếu Bân còn không bằng bố anh ta thì lấy tư cách gì bắt tay với Diệp Thiên?
“Cậu Bân, ngại quá, người ở quê lên không hiểu chuyện, đợi lát nữa hai ta cùng nhau uống một ly, coi như tôi nhận
lỗi với cậu”.
Tiếu Lâm lạnh lùng hừ Diệp Thiên, sau đó mới quay sang Lâm Thiếu Bân, cười trừ.
“Chuyện nhỏ, tôi không để bụng”.
Lâm Thiếu Bân mỉm cười lắc đầu, trong lòng đã âm thầm ghi thù Diệp Thiên.
Bởi vì khúc nhạc đệm giữa Diệp Thiên và Lâm Thiếu Bân, nên thoáng chốc Diệp Thiên lại trở thành người bị đám đông cô lập. Cậu ngồi một mình ở phía bên kia bàn dài, trông chẳng ăn nhập gì, cũng không ai đến chào hỏi cậu.
“Diệp… Chào cậu, ăn chút hoa quả đi!”.
Đột nhiên một làn hương thơm ập đến, một đĩa dưa hấu được đưa đến
trước mặt Diệp Thiên.
Lí Thu Hà nở nụ cười, ngồi xuống bên cạnh cậu.
Việc này khiến những người khác kinh ngạc, ai cũng không ngờ Lí Thu Hà, người từng có lời bình thấp nhất về Diệp Thiên trong lần đi tới thành phố Phán trước đó, lại chủ động bắt chuyện với cậu.
Cô và Diệp Thiên vốn là bạn bè thân thiết nhất, bây giờ lại hóa thành người dưng, cô cảm thấy bên cạnh việc ăn mừng lại có chút bất đắc dĩ.
Một người nếu đã muốn bước lên càng cao, đứng ở càng xa thì phải từ bỏ vài thứ. Ví dụ như bạn bè cô, và cả người thanh niên đến cùng cô đều có ý nghĩa quan trọng trong cuộc sống của cô, còn Diệp Thiên lại thành một phần mà cô phải từ bỏ.
“Người anh em, lần đầu tiên gặp, mong được làm quen. Tôi là Lâm Thiếu Bân, bạn của Giai Lệ”.
Người thanh niên, cũng chính là Lâm Thiếu Bân, đột nhiên đứng dậy, đưa tay ra với Diệp Thiên. Việc này khiến những người khác đều thay đổi sắc mặt.
Lâm Thiếu Bân có thân phận lớn nhất trong số những người ngồi đây, gia cảnh vững chắc. Nếu nhắc tới thì thân phận địa vị của anh ta còn cao hơn Từ Tôn từng gặp ở “Thủy Thượng Nhân Gian” ngày trước một bậc. Ngay cả Tiếu Lâm cũng phải cung kính gọi anh ta một tiếng “cậu Bân”.
Nhân vật như vậy sao lại chủ động làm quen với Diệp Thiên?
Lâm Thiếu Bân đưa tay về phía Diệp Thiên. Anh ta đâu muốn làm quen với Diệp Thiên, chỉ là thăm dò tình hình của Diệp Thiên mà thôi.
Nửa tháng trước, anh ta làm quen với Cố Giai Lệ ở buổi tiệc ăn mừng của
Công ty giải trí Thiên Phú, lập tức kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô, bắt đầu theo đuổi. Mặc dù Cố Giai Lệ không đồng ýả nhưng hai người luôn ở bên nhau với quan hệ là bạn bè, ở vào giai đoạn mập mờ.
Tuy nhiên, Diệp Thiên đột nhiên xuất hiện, lần đầu tiên Cố Giai Lệ lộ ra biểu cảm mất hồn, anh ta lập tức cảm giác được nguy cơ.
“Diệp Thiên”.
Diệp Thiên không đưa tay ra, chỉ thờ ơ báo tên mình.
Lâm Thiếu Bân thoáng chốc thay đổi sắc mặt. Tiếu Lâm ngồi ở ghế chủ nhà cũng nhíu mày, lập tức nói to: “Diệp Thiên, cậu Bân muốn bắt tay cháu, đáp lại là phép lịch sự tối thiểu!”.
Lâm Thiếu Bân có thân phận gì chứ,
đó là con trai một của ông lớn Xuyên Nam. ở cổ đại, đây sẽ là nhân vật giống như Hoàng thái tử vậy. Diệp Thiên lại phớt lờ cái bắt tay của anh ta, vậy không phải là thêm chuyện cho bọn họ hay sao?
Tiếu Văn Nguyệt nhíu mày, muốn nhắc nhở vài câu thì Diệp Thiên đã lên tiếng.
“Ồ ngại quá, tôi không có thói quen bắt tay với người khác”.
Cậu trả lời như vậy khiến đám người Tiếu Lâm biến sắc. Nói thế không phải tỏ rõ cậu không nể mặt Lâm Thiếu Bân hay sao?
Bầu không khí đông cứng một hồi lâu, Lâm Thiếu Bân thu tay về, trên mặt hiện lên nụ cười khó hiểu.
“Diệp Thiên, thú vị đấy!”.
Nghe giọng điệu của Lâm Thiếu Bân, Sở Thần Quang ở bên cạnh thầm cười trong lòng. Diệp Thiên càng vô lễ với Lâm Thiếu Bân thì cậu ta càng thấy vui.
Lâm Thiếu Bân có thân phận cao hơn cậu ta không biết bao nhiêu lần, hơn nữa, theo cậu ta biết thì Lâm Thiếu Bân xưa nay rất nhỏ nhen, phen này Diệp Thiên làm mất mặt anh ta trước bao nhiêu người, trông bề ngoài anh ta không có phản ứng gì, nhưng thực tế thì đã âm thầm ghi thù Diệp Thiên. Chỉ cần có cơ hội, Lâm Thiếu Bân sẽ không bỏ qua cơ hội giẫm đạp Diệp Thiên.
Tiếu Văn Nguyệt thầm lắc đầu, lúc nào Diệp Thiên cũng làm theo ý mình như vậy. Lần đều gặp sở Thần Quang đã vậy, bây giờ gặp Lâm Thiếu Bân cũng như vậy, cô ta không biết làm sao để nói cho Diệp Thiên hiểu, thậm chí hoàn toàn không muốn để ý tới chuyện tương tự
nữa.
Lí Tinh Tinh thì hả hê, Diệp Thiên càng thích đâm đầu vào chỗ chết thì cô ta lại càng vui.
Chỉ có Lí Thu Hà không hề bất ngờ với biểu hiện của Diệp Thiên.
Đùa gì chứ, đường đường là Diệp tiên sinh ở tỉnh Xuyên, một mình trấn áp các ông lớn, thống lĩnh cả thế giới ngầm tỉnh Xuyên. Cho dù là bố của Lâm Thiếu Bân đứng trước mặt Diệp Thiên cũng phải nơm nớp lo sợ, trốn như con chim cút, nào dám bắt tay với Diệp Thiên?
Lâm Thiếu Bân còn không bằng bố anh ta thì lấy tư cách gì bắt tay với Diệp Thiên?
“Cậu Bân, ngại quá, người ở quê lên không hiểu chuyện, đợi lát nữa hai ta cùng nhau uống một ly, coi như tôi nhận
lỗi với cậu”.
Tiếu Lâm lạnh lùng hừ Diệp Thiên, sau đó mới quay sang Lâm Thiếu Bân, cười trừ.
“Chuyện nhỏ, tôi không để bụng”.
Lâm Thiếu Bân mỉm cười lắc đầu, trong lòng đã âm thầm ghi thù Diệp Thiên.
Bởi vì khúc nhạc đệm giữa Diệp Thiên và Lâm Thiếu Bân, nên thoáng chốc Diệp Thiên lại trở thành người bị đám đông cô lập. Cậu ngồi một mình ở phía bên kia bàn dài, trông chẳng ăn nhập gì, cũng không ai đến chào hỏi cậu.
“Diệp… Chào cậu, ăn chút hoa quả đi!”.
Đột nhiên một làn hương thơm ập đến, một đĩa dưa hấu được đưa đến
trước mặt Diệp Thiên.
Lí Thu Hà nở nụ cười, ngồi xuống bên cạnh cậu.
Việc này khiến những người khác kinh ngạc, ai cũng không ngờ Lí Thu Hà, người từng có lời bình thấp nhất về Diệp Thiên trong lần đi tới thành phố Phán trước đó, lại chủ động bắt chuyện với cậu.