Tiếp đó, anh đánh ra một quyền.
Thương Minh Quyền!
Thần thông diễn sinh của Vạn Cổ Hỗn Độn Thể!
Diệp Thiên vung ra quyền này không có bất cứ tiếng động nào, không có bất cứ khí thế to lớn dồi dào nào, chỉ có một mảnh lặng im.
Trước Thương Minh, mọi thứ đều là hư vọng, mọi thứ đều quy về hỗn độn!
Nơi quyền kình của Diệp Thiên lan tới, bất kể là dòng khí, khí vị diện hay không gian đều tan biến, lộ ra từng mảng hỗn độn hư vô màu trắng đen.
Bàn tay mây khổng lồ chỉ vừa chạm vào quyền kình của Diệp Thiên đã bị ăn mòn đến cuối, biến mất không còn tung tích. Thậm chí quyền kình còn nối với cánh tay xuyên thẳng lên trên, nuốt chửng hoàn toàn một cánh tay khổng lồ, biến nó thành hư vô hỗn độn.
“Thương Minh Quyền?”.
Trong giọng nói của thần tử Hoàng Tuyền chứa đựng sự kinh ngạc, nhưng đó giống như là sự cảm khái và hoài niệm về kỹ pháp chiến đấu đã lâu không gặp, không hề có ý gì giống như đang đối mặt đại địch.
Một cánh tay của ông ta bị Diệp Thiên nuốt chửng thành hư vô, nhưng ông ta không có dao động cảm xúc dư thừa nào, nơi cánh tay bị đứt bỗng nhiên lóe lên ánh sáng xanh lục.
“Vù!”.
Trong nháy mắt, ở nơi ánh sáng xanh bao trùm lại có mây hội tụ, ngưng tụ thành một cánh tay mới.
“Ồ?”.
Diệp Thiên ngạc nhiên, mà động tác của thần tử Hoàng Tuyền vẫn không dừng lại. Ông ta trở tay, bàn tay lại xuyên qua không gian ra phía sau Diệp Thiên, bao trùm toàn bộ ngôi nhà của nhà họ Cổ.
“Không hay!”.
Trong lòng Diệp Thiên sinh ra cảnh báo, muốn sử dụng Thương Minh Quyền đánh tan bàn tay bằng mây đó thành hư vô một lần nữa.
Nhưng anh còn chưa kịp ra tay, bàn tay mây lại giống như bất chợt thu hẹp, nắm toàn bộ ngôi nhà của nhà họ Cổ trong tay. Sau đó ánh sáng lóe lên, bàn tay lại xuyên qua không gian, quay về trước mặt bóng người khổng lồ.
“Khốn nạn!”.
“Thả bọn họ ra!”.
Trong mắt Diệp Thiên dâng tràn lửa giận, dưới chân nổ ra sóng khí, hóa thành một luồng sáng, muốn đâm vào bóng người bằng mây.
Bóng người bằng mây lại không muốn dây dưa với Diệp Thiên, ánh sáng lóe lên, vô số mây lập tức tản ra xung quanh. Bóng người đó cùng ngôi nhà của nhà họ Cổ biến mất, chỉ còn giọng nói lạnh lẽo của thần tử Hoàng Tuyền vang lên.
“Hỗn Độn, không cần phí công vô ích, với sức mạnh của cậu bây giờ, tôi muốn đưa người của nhà họ Cổ đi, cậu không ngăn cản được tôi”.
“Những gì cậu có thể làm là nhận lời đánh cược với tôi. Đây là cơ hội duy nhất để người nhà họ Cổ sống sót”.
Dù trong lòng Diệp Thiên vô cùng tức giận, nhưng anh biết tất cả người nhà họ Cổ đều bị thần tử Hoàng Tuyền nắm trong tay, anh phải bình tĩnh.
“Nói, muốn cược thế nào?”.
Giọng điệu của thần tử Hoàng Tuyền chứa đựng ý cười, giọng nói vang vọng khắp bầu trời.
“Cược cậu có thể giúp nhà họ Cổ giành được vị trí số một trên bảng Thương Khung trong cuộc so tài vạn tộc ở núi Kỳ Liên hay không!”.
“Nếu cậu thất bại thì là tôi thắng, người nhà họ Cổ không một ai sống sót”.
“Nếu cậu thành công thì là tôi thua, tôi không những sẽ để người nhà họ Cổ không bị tổn hại gì quay về Cổ Thành, mà còn tặng cậu món quà cực kỳ đặc biệt”.
Diệp Thiên hoàn toàn không quan tâm đến “món quà” gì đó, điều anh muốn là người nhà họ Cổ được bình an, lập tức đồng ý.
“Được, tôi sẽ cược với ông!”.
Lúc này, giọng nói của thần tử Hoàng Tuyền lại vang lên.
“Đừng vội đồng ý, tôi còn chưa nói hết”.
“Tôi còn một điều kiện nữa ngoài việc giành được vị trí số một trên bảng Thương Khung”.
Ánh mắt Diệp Thiên nghiêm nghị: “Điều kiện?”.
Giọng nói của thần tử Hoàng Tuyền xa xăm, giọng nói bỗng trầm xuống.
“Không sai!”.