“Vụt”.
Viêm Tức Tuyệt Diệt Thủ xuất hiện tấn công mười mấy tu sĩ nguyên anh bên trái Diệp Thiên. Mười mấy nguyên anh này chỉ cảm thấy cái nóng ập tới. Họ chưa kịp phản ứng thì đã bị bàn tay lửa đốt cháy.
Mất đi thần niệm gia trì của mười mấy vị tu sĩ nguyên anh, rõ ràng là mạng lưới thần niệm trở nên yếu đi nhiều. Cánh tay còn lại của Diệp Thiên vẫn không chịu dừng lại. Cậu búng mạnh ngón tay.
“Phụt phụt”.
Âm thanh nặng nề vang lên, từng đường lửa được búng ra tạo thành vô số mũi tên có cánh xé không gian đâm vào mười mấy vị nguyên anh phía trước.
Ngọn lửa vô hình ma sát với không khí tạo thành cơn mưa những mũi tên lửa nhanh chóng lao đi đâm xuyên ngực các vị nguyên anh.
Vùng ngực của họ lập tức hình thành những cái lỗ đen. Tiếng thịt cháy khét lẹt vang lên, miệng họ nôn ra máu. Những người có tu vi yếu thì đến ngay cả thần hồn cũng bị tiêu diệt.
Mất đi thêm những vị tu sĩ nguyên anh gia trì, mạng lưới thần niệm cuối cùng không thể chống đỡ thêm được nữa bèn lập tức nứt ra.
Cổ Khê Nhược thấy vậy thì co đồng tử, định vận động sức mạnh thần niệm củng cố mạng lưới thần niệm nhưng vẫn bị chậm một bước.
Diệp Thiên gầm lên
“Phá”.
Cậu dùng ngọn lửa trong tay kéo dài sau đó tung chưởng.
Tam Tuyệt Quyền chiêu thứ tư - Phong Thiên Địa.
“Bùm”
Cả không gian rúng động. Cửu Thiên Minh Nguyệt Lầu Các rung lên mãnh liệt và như muốn nổ tung.
Diệp Thiên tung nắm đấm, quyền ấn từ hai tay hình thành từng lớp lao thẳng lên trời, cả mạng lưới thần niệm lập tức bị vỡ tung.
Cơ thể cậu giống như một con rồng được thoát ra khỏi biển, lao tới xuất hiện ngay bên cạnh Cổ Khê Nhược và giáng xuống một cú đấm.
Tam Tuyệt Quyền chiêu thứ năm Thôn Nhật Nguyệt.
Trong nháy mắt luồng sáng màu xanh tím trong căn phòng lập tức hình thành nhật và nguyệt vô cùng chói mắt.
Cú đấm mạnh khủng khiếp giống như gió lốc khiến Cổ Khê Nhược chỉ nhìn thấy trước mắt hình hai màu xanh và tím
Nhưng dù sao thì Cổ Khê Nhược cũng luyện thần, dùng thần nhiệm hóa thần nên chỉ cần thi triển là có thể nắm bắt được đường tấn công của Diệp Thiên. Thần niệm tập trung tạo thành một vòng sáng mà mắt thường khó có thể nhìn thấy được bảo vệ Cổ Khê Nhược.
“Bùm”
Cú đấm va chạm với luồng sáng, luồng sáng nứt ra, cú đấm cũng biến mất. Cổ Khê Nhược và Diệp Thiên đều bay lùi về sau.
“Nhất phẩm nguyên anh đấu với hóa thần mà không hề rơi vào thế hạ phong sao?”
Tiêu Thiên Thần đứng bên cạnh quan sát với vẻ kinh ngạc.
“Chắc là do công pháp tu luyện. Chân lực màu xanh tím của cậu ta rất cô đặc, uy lự so với những chân lực khác mạnh hơn rất nhiều lần”.
Ông ta tối mặt, cảm thấy đã hiểu sơ qua về chân lực của Diệp Thiên thế nhưng vẫn ngồi im, không hề ra tay.
“Vụt vụt”
Trong căn phòng, Diệp Thiên và Cổ Khê Nhược cùng lùi lại, cả Cửu Thiên Minh Nguyệt Lầu gần như bị vỡ vụn, ngay cả trần nhà cũng bị lật tung.
Cổ Khê Nhược chưa bao giờ cảm thấy đầu óc trống rỗng như thế này. Từ cảm giác vui mừng trước đó biến thành sự lạnh lùng của hiện tại.
Từ lúc Cổ Khê Nhược thăng cấp hóa thần thì đây là người đầu tiên có ý đồ giết chết một vị hóa thần mà không hề sợ hãi.
Cổ Khê Nhược chắp hai tay lại, một đường sáng màu đỏ phóng ra tạo thành một thanh kiếm quang dài.
Đây là kiếm quang được tạo ra từ thần niệm, có công dụng khác với kiếm Thánh Hồn của Diệp Thiên. Kiếm này được gọi là Hồng Nhan Đoạn Thủy.
Thần niệm cực mạnh khiến không gian run lên với sát khí hừng hực.
Ánh mắt của Diệp Thiên cũng đanh lại. Cậu biết Cổ Khê Nhược bắt đầu nghiêm túc đánh nhau rồi.
Bởi vì bên cạnh còn Tiêu Thiên Thần nên cậu cũng không dám chậm trễ, tam hoa tụ đỉnh xuất hiện. Thần niêm, thân xác, chân lực đều được tập hợp lại và được cầu điều động lên trạng thái cao nhất.
“Tam hoa tụ đỉnh sao?”, nhìn thấy cảnh tượng đó Cổ Khê Nhược và Tiêu Thiên Thần đều co đồng tử.
Một lúc sau Cổ Khê Nhược bừng tỉnh, mặt tối sầm.
“Hóa ra đây là thủ đoạn của cậu, chẳng trách Dương Diệt Sinh lại chết trong tay cậu” .
Trước đó Diệp Thiên không hề sử dụng tam hoa tụ đỉnh mà đã đối kháng được với cô ta rồi. Giờ sử dụng thêm chiêu thức này thì sức mạnh của anh lập tức tăng mạnh khiến cô ta cảm nhận được nguồn áp lực vô cùng khủng khiếp.
Thế nhưng nghĩ tới vẫn còn Tiêu Thiên Thần ở bên cạnh thì cô ta lại lấy được sự điềm tĩnh, vung kiếm chém xuống.
“Đại Thiên Nguyên Trảm”.
Cô ta vung kiếm giống như chém không gian làm hai phần. Vô số đường kiếm quang màu đỏ lan ra không gian.
Cửu Thiên Minh Nguyệt Lâu lúc này bị bao trùm trong kiếm quang, đến cả mặt đất cũng bị chém nứt.
Nếu không phải đệ tử của Thiên Thần Tông đã được Tiêu Thiên Thần ra lệnh di chuyển tới nơi an toàn thì có lẽ một đường kiếm này cũng đã đủ để gây ra rất nhiều thương vong rồi.
Cũng chính vì Cửu Thiên Minh Nguyệt Lầu không còn ai nên Cổ Khê Nhược mới mạnh tay dồn sức chiến đấu như thế.
“Trò vặt”
Đối diện với đường kiếm đó, Diệp Thiên chỉ khẽ cười khinh miệt. Cơ thể cậu phóng đi như hõa tiễn, lao vào đường kiếm và vam chạm trực diện với nói.
Trong không gian, những tia lửa bắn ra. Một đường sáng màu xanh tím bao lấy một bóng hình cứ thế đối đầu với đường kiếm quang màu đỏ.
Một giây sau, một âm thanh giòn giã vang lên. Lúc này đường kiếm quang của Cổ Khê Nhược bắt đầu nứt ra, bóng hình màu xanh tím lại ép xuống.
“Rắc”.
Âm thanh vang lên không ngớt. Chỉ thấy bóng hình này từ đầu xuống chân xuyên trong không gian, cứ nơi nào cậu bay qua thì kiếm quang màu đỏ đều nứt ra đến đấy”.
Chỉ vài chục giây sau, đường kiếm quang kia đã bị đập nát và bị thu nhỏ lại dần.
Đây chính là chân lực hỗn độn của Diệp Thiên sau khi gia trì thêm tam hoa tụ đỉnh. Và thế là kiếm quang thần niệm của Cổ Khê Nhược đã bị đập nát.
Cuối cùng thì kiếm quang chỉ còn lại một đoạn.
Cậu nhìn Cổ Khê Nhược, những gì mà cô ta thấy trong mắt cậu là sự khinh miệt dành cho mình. Cô ta cảm thấy ớn lạnh.
Đúng lúc này, có tiếng kiếm vang lên, trong không gian lại xuất hiện một đường kiếm màu xám trắng quét tới.
Đây là kiếm quan, so với kiếm quang khi nãy của Cổ Khê Nhược thì mạnh hơn rất nhiều.
Kiếm quang quét qua người Diệp Thiên, chém xuống đầu cậu.
Diệp Thiên cảm nhận đượ sự tấn công bèn điều động chân lực hỗn độn lên cao nhất. Cơ thể cũng ở trạng thái tương tự.
“Bùm”
Một đường kiếm lao trong không gian. Bóng hình bao trong luồng sáng màu xanh tím của Diệp Thiên rung lên sau đó bay bật ra. Đến cả mấy tầng lầu của Cửu Thiên Minh Nguyệt Lầu cũng bị vỡ vụn.
Chân lực hỗn độn trên đỉnh đầu cậu xuất hiện một cái lỗ to cỡ bàn tay, Vai cậu xuất hiện vết kiếm tầm ba phân, máu tươi túa ra”.
Cậu không bận tâm tới vết thương, chỉ liếc nhìn kiếm quang trong tay Tiêu Thiên Thần, tay còn lại chắp sau lưng, bước đi trong không gian.
Trên đỉnh đầu ông ta có vô số khí lưu vần vũ tạo thành một vòng thần niệm. Khí tức của ông ta cũng trở nên hừng hực.
Diệp Thiên đanh mắt.
“Đúng là một vị hóa thần thực thụ”.