Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thiên nâng đỡ thiên thạch kiếm khí, trên người tỏa ra ánh sáng màu tím xanh, một luồng khí tức như dã thú hoang sơ tuôn ra từ trên người cậu.

Trước ánh nhìn kinh ngạc của An Hà Đạo, Diệp Thiên nắm tay lại.

“Ầm!”.

Một tiếng nổ lớn vang vọng, thiên thạch kiếm khí che khuất đất trời bị Diệp Thiên dùng tay đánh nát, hóa thành đốm sáng đầy trời.

“Sao lại như vậy?”.

An Hà Đạo ngạc nhiên. Lưu Tinh Lạc là sát chiêu mạnh thứ hai trong Vô Song Kiếm Quyết của gã. Theo gã tính toán oán, kiếm này chém xuống có thể giết chết Diệp Thiên cả thể xác lẫn thần hồn.

Nhưng Diệp Thiên không những không tổn hại gì, mà còn dùng tay không đánh nát kiếm khí của gã. Đây là xác thịt mạnh đến mức nào?

“Vù!”.

Trong khi gã đang ngẩn người, một tiếng nổ vang lên ở phía trước. Gã lập tức trợn to mắt, chỉ kịp cầm kiếm đỡ, một nắm đấm đã đến trước mặt mình.

“Keng!”.

Nắm đấm giống như bạch ngọc lượn lờ ánh sáng tím xanh, đánh mạnh vào kiếm Tinh Thần của gã. Chỉ nghe một tiếng kim loại va chạm vang lên, thân kiếm hơi cong, tóe ra đốm lửa cực kỳ mãnh liệt.

Một luồng lực lớn dồi dào xuyên thấu kiếm Tinh Thần đè xuống. Dù là An Hà Đạo với tu vi thần anh thất biến cũng phải kêu lên một tiếng, bay ngược về sau.

Bàn chân gã ma sát tạo thành đường rãnh hơn trăm mét trên mặt đất, kiếm Tinh Thần trong tay rung lên kịch kiệt, cánh tay cũng cực kỳ tê dại. Bên trong cơ thể chấn động đến mức khí huyết sôi trào, lục phủ ngũ tạng đều khó chịu.

Gã vừa hoàn hồn thì lại nhìn thấy điều đáng kinh ngạc hơn, một dấu nắm tay rõ ràng dễ thấy in trên thân kiếm Tinh Thần.

Phải biết rằng kiếm Tinh Thần là thần binh đứng nhất nhì dải Ngân Hà, được đúc bằng sắt của sao rơi. Dù là một đòn toàn lực của cao thủ thần anh cửu biến cũng khó mà để lại vết tích trên nó.

Nhưng Diệp Thiên lại đánh một quyền làm lõm thân kiếm, sức mạnh này là gì?

“Vèo!”.

Đúng lúc này, giữa đất trời vang lên tiếng nổ, một bóng người bao trùm trong ánh sáng tím xanh, tốc độ gấp hai mươi lăm lần tốc độ âm thanh, không gian cũng vì tốc độ di chuyển đó ma sát tạo thành tia lửa thật dài.

Cuối cùng, Diệp Thiên đã kích hoạt Phệ Thiên Trường Sinh Thể cũng sử dụng tốc độ cực hạn. Cậu được tăng cường bởi thân xác mạnh như Phệ Thiên Trường Sinh Thể, dù là tốc độ gấp hai mươi lăm lần tốc độ âm thanh cậu cũng có thể chịu được.

Tốc độ cũng là sức mạnh. Giờ phút này, Diệp Thiên không sử dụng bất cứ kỹ pháp gì, chỉ đơn thuần dùng sức mạnh xác thịt của Phệ Thiên Trường Sinh Thể, cùng với chân lực hỗn độn chồng chập lên nhau, vung ra một quyền cực kỳ bình thường.

“Vù!”.

Một quyền này chen vào giữa hai cánh tay An Hà Đạo đang cầm kiếm đỡ, đâm thẳng vào ngực gã với một góc độ cực kỳ quỷ quyệt.

“Phụt!”.

An Hà Đạo phun ra máu, cơ thể như viên đạn ngã từ trên trời xuống, rơi vào trong phế tich vực sâu không thấy đáy. Đồi núi hai bên ầm ầm đổ sụp, mặt đất nứt ngang.

Chân lực hỗn độn cấp hai, tam hoa tụ đỉnh và Phệ Thiên Trường Sinh Thể ba thứ cộng lại, sức mạnh không chỉ đơn giản là một cộng một bằng hai.

“Soạt!”.

Ánh sáng màu tím xanh lượn lờ quanh người Diệp Thiên, một quyền đánh An Hà Đạo rơi vào sâu trong lòng đất. Sau đó, cậu không hề dừng lại, chân giẫm hư không, tiếp tục dùng tốc độ gấp hai mươi lăm lần tốc độ âm thanh lao thẳng tới điện chính của thần điện Thái Dương, đến gần chỗ Dương Diệt Sinh.

Cho dù thế nào cũng không thể để Dương Diệt Sinh dung luyện Ngũ Linh Huyết Châu thành công.

Lúc này, Dương Diệt Sinh khẽ búng ngón tay, chân lực màu nâu sẫm rơi lên năm Huyết Châu ngưng tụ từ năm sức mạnh huyết mạch khác nhau. Trong nháy mắt, năm Huyết Châu đều tỏa ra khí tức huyết mạch cao ngút trời. Năm luồng khí tức lượn lờ kết nối, ngưng tụ thành một sợi dây huyết mạch rõ ràng, tỏa ra ánh sáng năm màu.

Ngay lúc này, Diệp Thiên đã giết tới. Cậu lao tới trước mặt Dương Diệt Sinh, đánh ra một quyền.

“Ầm!”.

Một quyền đánh xuống, không gian quanh người Dương Diệt Sinh lập tức biến dạng, sức mạnh cuồng bạo hoàn toàn tập trung tại một điểm, đánh về phía đầu Dương Diệt Sinh.

Ngay khoảnh khắc đó, Dương Diệt Sinh cử động. Ông ta dùng một tay duy trì khí cơ huyết mạch tỏa ra từ năm Huyết Châu để chúng dung hợp hài hòa hơn, tay còn lại vung lên, đối chọi với nắm đấm của Diệp Thiên.

“Ầm!”.

Không trung rung chuyển, một làn sóng sức mạnh vô hình lan ra xung quanh lấy hai người làm trung tâm. Nơi đó đi qua, không gian nứt vỡ, mặt đất bị xới lên trăm trượng. Vào giờ khắc này, toàn bộ thần điện Thái Dương cuối cùng cũng không chống đỡ nổi nữa, hoàn toàn đổ sụp.

Thần điện Thái Dương vốn lơ lửng trên không, nhưng Diệp Thiên và Dương Diệt Sinh đối chọi nhau một đòn khiến tất cả kiến trúc của thần điện Thái Dương bị hủy hoại trong nháy mắt. Không còn pháp lực duy trì, vô số phế tích gạch ngói rơi từ trên trời xuống đất.

Cơ thể Diệp Thiên ở giữa không trung bị chấn động, lùi lại trăm mét, nhưng khi cậu lùi lại thì đã kịp thời kéo Mai Nhược Lãnh vào lòng.

Cảm nhận được Mai Nhược Lãnh vẫn còn thở, cậu mới yên tâm. Nhưng mất đi tinh huyết trong cơ thể, sức mạnh của Mai Nhược Lãnh chắc chắn sẽ sụt giảm nhiều, muốn khôi phục trở lại cần phải nỗ lực gấp mười lần trước kia.

Tuy nhiên, lúc này, Diệp Thiên không quan tâm được nhiều. Cậu đưa mắt tìm kiếm trong đống gạch ngói vỡ nát, muốn tìm bóng dáng của Dương Diệt Sinh. Sức mạnh tinh thần của cậu lan rộng như tấm lưới, bao trùm toàn bộ vùng đất trời này, không có thứ gì có thể ẩn nấp được.

“Tìm được ông rồi!”.

Chỉ chốc lát, Diệp Thiên đã nắm được vị trí của Dương Diệt Sinh. Ông ta đang ẩn nấp sau một đống gạch vỡ vụn rất lớn, ngoài ra còn ẩn giấu một luồng sức mạnh huyết mạch cực kỳ mạnh mẽ.

“Vù!”.

Tiếng sóng âm thanh vang lên, Diệp Thiên ôm lấy Mai Nhược Lãnh, giống như sao băng lướt qua bầu trời. Cậu liên tục đấm vỡ ngói vụn chắn trước mặt cậu, sau đó lao ra sau đống gạch vụn khổng lồ che chắn Dương Diệt Sinh.

“Ầm!”.

Gạch ngói nổ tung, nhưng ngay khi nó nổ, một bàn tay thò ra từ trong đó như không có kẽ hở, đè lên vai Diệp Thiên. Diệp Thiên vốn đang xông về phía trước lập tức dừng lại, sau đó bị đẩy ngược ra xa.

“Cái gì?”.

Lúc này, bản thân Diệp Thiên cũng rất ngạc nhiên, cậu bị đánh lùi lại mấy trăm trượng mới đứng vững được.

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía trước, cảm thấy rất khó tin.

Sau khi sử dụng tam hoa tụ đỉnh, lại kích hoạt Phệ Thiên Trường Sinh Thể, ngay cả An Hà Đạo cảnh giới thần anh thất biến cũng chỉ có thể đỡ được hai quyền của cậu, thế mà Dương Diệt Sinh vung tay đã đỡ được một quyền của cậu.

Bây giờ lại còn đánh lùi cậu đang di chuyển với tốc độ gấp hai mươi lăm lần âm thanh chỉ với một chưởng, đây là thực lực thật sự của Dương Diệt Sinh sao?

Ở chính giữa vô số gạch ngói vỡ vụn hiện ra một vùng chân không vừa cho hai người sóng vai nhau đi qua. Dương Diệt Sinh đạp chân trên hư không, bước tới từng bước, trên lòng bàn tay, một quả cầu ánh sáng lấp lánh ánh sáng năm màu đã thành hình.

Dương Diệt Sinh nâng quả cầu ánh sáng năm màu trong tay, trên mặt chỉ có sự thờ ơ tột cùng.

“Diệp Lăng Thiên, cậu nhìn rõ chưa?”.

“Cậu vốn dĩ không có phần thắng!”.

Diệp Thiên nhìn thấy quả cầu ánh sáng năm màu hình thành, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành. Cậu đẩy tay về phía trước, đưa Mai Nhược Lãnh đến nơi cách xa chiến trường, sau đó, trong mắt bừng lên ánh sáng thần.

“Soạt!”.

Cậu nắm năm ngón lại, vô số sấm sét trên trời hội tụ về, dần dần hình thành một thanh kiếm ánh sáng bằng sấm sét trong tay cậu.

Chân Vũ Thiên Lôi Kiếm!

Ngay khi quang kiếm sấm sét sắp sửa ngưng tụ thành hình, một luồng kiếm khí dồi dào rực rỡ bỗng nhiên lao vọt lên từ dưới mặt đất, không hề báo trước mà chém qua cánh tay cậu.

“Xoẹt!”.

Máu bắn tung tóe giữa không trung, tay phải Diệp Thiên đang nắm quang kiếm sấm sét bị chém trúng vai, tạo thành một vết thương thật dài, gần như chém đứt cả cánh tay cậu!

Phệ Thiên Trường Sinh Thể lại bị phá phòng ngự bởi một kiếm này!

Vì cánh tay cậu bị thương, quang kiếm sấm sét vốn sắp ngưng tụ thành hình lập tức hóa thành vô số sấm sét tan đi.

Diệp Thiên ôm cánh tay phải bị thương, ánh mắt nghiêm nghị. Trong phế tích vực sâu bên dưới, một bóng người toàn thân tỏa ra ánh sáng đen, ngực in dấu nắm tay lõm xuống, đang rảo bước lên trời cao!

Đó là An Hà Đạo!

An Hà Đạo chảy máu mũi lẫn miệng, khí tức không ổn định, nhưng vẻ mặt gã lại cực kỳ điên cuồng. Kiếm Tinh Thần trong tay cũng bao phủ một lớp màu đỏ đen yêu dị.

“Diệp Lăng Thiên, nạp mạng đi!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK