Chương 2941
Bây giờ, Diệp Thiên đã nhận được tín hiệu cầu cứu của Tiếu Văn Nguyệt rất rõ ràng!
Mặc dù cậu không có tình cảm nam nữ đối với Tiếu Văn Nguyệt, nhưng cũng xem là có sự ràng buộc kì diệu. Cậu cũng khá hiểu tính cách của cô ta, nếu không phải chuyện gì cực kì khẩn cấp, đến mức không đợi được nữa, Tiếu Văn Nguyệt sẽ không tìm đến cậu.
Bây giờ, Tiếu Văn Nguyệt phát tín hiệu cầu cứu, đồng nghĩa cô ta đang ở tình cảnh cực kì nguy hiểm.
Nghĩ đến đó, tâm trạng Diệp Thiên chùng xuống, cảm ứng kĩ càng hơn. Cậu chuẩn bị dùng sức mạnh tinh thần của mình cộng hưởng với sức mạnh tinh thần trên tấm ngọc phù, từ đó xác định vị trí của Tiếu Văn Nguyệt.
Nhưng chốc lát sau, cậu lại đầy sửng sốt.
“Hả? Sao có thể?”.
Mắt cậu lóe sáng, vô cùng kinh ngạc.
Cậu phát hiện ra, sức mạnh tinh thần trên tấm ngọc phù bị vật nào đó chặn lại, cắt đứt mọi sự liên hệ giữa cậu với ngọc phù. Cậu không những không thể tìm được vị trí của Tiếu Văn Nguyệt, mà thậm chí tín hiệu cầu cứu truyền tới cũng trở nên yếu ớt, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
“Sao lại như vậy?”.
Nét mặt Diệp Thiên hoàn toàn sa sầm, với sức mạnh tinh thần của cậu hiện tại, trên khắp Địa Cầu cũng hiếm có ai là đối thủ. Cho dù là nhân vật quyền năng hay cao thủ chuyên tu sức mạnh tinh thần, cậu cũng không sợ, tự nhận mình mạnh hơn bọn họ một bậc.
Tuy cậu chỉ để lại một tia sức mạnh tinh thần trên ngọc phù, nhưng có thể ngăn chặn tia sức mạnh tinh thần đó, khiến cậu không cảm ứng được, trong số những cao thủ mà cậu biết chỉ có vài người mà thôi.
Nhưng mà những người này đều đã bị cậu giết chết.
Vậy thì rốt cuộc sức mạnh tinh thần của cậu đã bị thứ gì ngăn chặn? Ai có năng lực này?
Diệp Thiên ôm nghi vấn này, trong lòng vô cùng sốt ruột. Trước kia, vì cậu lơ là dẫn đến linh hồn của Hoa Lộng Ảnh bây giờ vô cùng yếu ớt, cần phải dùng hoa Bạch Ám và Tứ Tượng Chuyển Luân Quyết luyện lại linh hồn. Cậu không muốn Tiếu Văn Nguyệt lại vì nguyên nhân nào đó mà rơi vào cấm địa nguy hiểm.
Nhưng dù có sốt ruột thế nào, cậu vẫn không thể di chuyển nửa bước. Lúc này, cậu cần phải ở nguyên tại chỗ dẫn dắt sức mạnh pháp tắc của Địa Cầu thì Cổ Nguyệt Trường Hà mới có thể thuận lợi lấy được hoa Bạch Ám.
Lúc này, trong Lư Thành cách xa vạn dặm, Thiên Luân mặc áo giáp đen, khoác áo choàng ma khí sau lưng, ngồi trên đỉnh tòa nhà Tập đoàn Lăng Thiên chi nhánh Lư Thành, nhìn xuống toàn bộ Lư Thành.
Lư Thành vô cùng hỗn loạn và ngập tràn tiếng la hét, nơi nào cũng có thế thấy cảnh tàn sát đẫm máu và tiếng gào thét giống như dã thú. Dưới chân Thiên Luân, ma khí vô cùng tận đang lan tràn, sau đó nối dài thành mảng, giăng khắp bầu trời, dần dần lan rộng ra, bao trùm toàn bộ Lư Thành ở bên trong.
Bởi vì số ma khí dày đặc này phủ kín Lư Thành, nên sức mạnh tinh thần mà Diệp Thiên để lại trên ngọc phù mới không thể truyền ra, khiến Diệp Thiên không cảm ứng được.
Đúng lúc này, Thiên Luân bỗng mở mắt. Gã cảm nhận được một sự dao động sức mạnh tinh thần cực kì đặc biệt mà quen thuộc, dường như muốn phá vỡ sự bao vây của ma khí, thoát khỏi lồng giam.
Vừa nghĩ đến đây, hai con mắt tà ác phủ đầy ma khí lập tức chuyển hướng, nhắm đến một chỗ lánh nạn tạm thời ở thư viện Lư Thành.
“Là nơi đó?”.
Chốc lát sau, gã đã biến mất.