Chương 1696
Cậu rất rõ, Lương Long Đình tay nắm quyền lớn, trấn giữ một phương, là tướng lớn trong quân đội Hoa Hạ, nếu như không phải có chuyện gì quan trọng, ông ta tuyệt đối sẽ không làm lớn chuyện, điều động bộ đội đến Lư Thành tìm cậu.
“Ha ha, quả nhiên không thể giấu được tướng Diệp, hôm nay đến quả thật có chuyện cần thương lượng với tướng Diệp, lên xe trước đã, chúng ta đến trụ sở quân khu Lư Thành rồi nói tiếp, được không?”
Sắc mặt Lương Long Đình nghiêm túc hơn mấy phần, nói với Diệp Thiên.
“Được!”
Diệp Thiên cũng không từ chối, dứt khoát gật đầu.
Mặc dù Lương Long Đình và cậu cũng không phải quen thân gì, nhưng từ khi cậu giữ chức tổng giáo quan của Nam Long Nhận đến nay, mấy người Lương Long Đình vẫn luôn bắc cầu dắt mối cho cậu, ra sức tiến cử cậu với chính phủ, bảo vệ quyền lợi của cậu. Khi cậu đối địch với nhà họ Giang khu Tây,
các đại tướng bao gồm cả Lương Long Đình cũng đoàn kết đứng về phía cậu.
Chưa chắc Diệp Thiên đã cần những trợ giúp này, nhưng cậu vẫn ghi nhớ tình nghĩa đó ở trong lòng, nếu là chuyện nhỏ, chắc chắn Lương Long Đình sẽ không dông dài với cậu, một khi tìm đến cậu, đều là chuyện cực kỳ quan trọng, đương nhiên cậu sẽ không chối từ.
“Tướng Diệp, mời!”
Lương Long Đình làm động tác mời với Diệp Thiên, hai vị trung tướng cũng nhường ra một bước cho Diệp Thiên lên trước.
Diệp Thiên đi đến trước xe quân đội, khi lên xe, chợt nhìn các thầy trò của Tam Trung.
“Các vị, mặc dù kỷ niệm ngày thành lập trường hôm nay xảy ra chút chuyện, nhưng hi vọng mọi người vẫn có thể tiếp tục tổ chức lễ kỷ niệm!”
“Tam Trung tuyệt vời không chỉ bởi vì sự tồn tại của một người nào đó, trong tương lai bất cứ người nào ở đây cũng có thể là niềm kiêu hãnh của Tam Trung, tương lai thuộc về các bạn!”
Nói xong, cậu ngồi xuống ghế ngồi phía sau, cũng không còn thấy bóng dáng nữa, mà đám người Lương Long Đình thì chào tạm biệt với nhà trường Tam Trung, dặn bọn họ giữ bí mật chuyện của Diệp Thiên, lúc này mới lên xe dẫn Diệp Thiên rời đi.
Hơn mười chiếc xe quân đội nối đuôi nhau rời khỏi trường học, ánh mắt vô số thầy trò đều lóe sáng, đưa mắt nhìn đám người Diệp Thiên rời đi, trong lòng cuồn cuộn không ngớt.
Mỗi người ở đây đều biết rõ, từ sau ngày hôm nay, cái tên Diệp Thiên này sẽ trở thành dấu ấn không cách nào phai nhạt của Tam Trung, ảnh hưởng đến cả đời bọn họ.
Xe quân đội đi thẳng về phía tây, lái đến trụ sở quân khu Lư Thành, Lương Long Đình và hai vị trung tướng dẫn Diệp Thiên vào một văn phòng được sắp xếp gọn gàng đơn giản, bên ngoài đều là sĩ quan canh giữ, đại tá mới miễn cưỡng được ở lại trong phòng.
“Tướng Lương, có chuyện gì thì cứ nói thẳng, giữa hai chúng ta không cần phải khách sáo!”
Diệp Thiên uống một ngụm trà xanh, cười nhạt nói.
Lương Long Đình gật đầu, tiếng nói trầm thấp.
“Tướng Diệp, hôm nay đến Lư Thành, nguyên nhân thứ nhất là chúng tôi nhận được tính báo rằng trên không trung Tam Trung Lư Thành có võ giả giao chiến, chạy đến để duy trì trật tự!”
“Mà nguyên nhân thứ hai cũng là nguyên nhân quan trọng nhất khiến chúng tôi tìm cậu, đó là chúng tôi nhận được tình báo chuẩn xác, ngày mai sẽ có bốn vị vương cấp trăm năm đến Lư Thành!”
“Ồ?”, Diệp Thiên khẽ nâng mắt nhìn: “Bốn vị vương cấp trăm năm?”
Tin tức này quả thật khiến cậu hơi kinh ngạc.