“Thành công rồi, thằng nhóc kia từ chính diện đón nhận lôi hống pháo của anh Tư, nhất định sẽ chết!”
Trong mắt ông ta hiện ra vẻ điên cuồng, ông ta cảm thấy nỗi xấu hổ bị Diệp Thiên trấn áp trong nháy mắt đã biến mất không còn tăm hơi.
Mà xung quanh võ đài, vô số người xem đều im lặng, âm thầm lắc đầu.
Sức mạnh mà Diệp Thiên biểu hiện đã đủ mạnh, anh đã đánh bại hai trong ba người của thần tộc Hoàng Tuyền đang thủ võ đài.
Tuy nhiên, Diệp Nam Tiên - người thủ lôi đài cuối cùng, quá đáng sợ.
Vượt qua sức mạnh của cảnh giới chưởng khống, thứ gọi là cảnh giới Chủ Tế, đến cả người mạnh như Diệp Thiên, cũng chỉ có thể diệt vong dưới chiêu thức của ông ta!
“Xong rồi, tất cả đều kết thúc rồi!”
Anh em nhà họ Cổ sững sờ tại chỗ, cảm thấy lòng xám xịt như tro tàn, mặt cắt không còn giọt máu.
Diệp Thiên chính là tất cả hy vọng của bọn họ, bọn họ mang an nguy và tương lai của nhà họ Cổ, đặt hết lên người Diệp Thiên, nhưng bây giờ, Diệp Thiên đã bị sấm sét nuốt mất, nhà họ Cổ xong rồi, bọn họ cũng xong rồi.
“Viu viu!”
Ngay khi mọi người cho rằng Diệp Thiên đã chết, trong không trung vang lên tiếng động lạ.
Mọi người ngơ ngác nhìn lên, chỉ thấy biển sét kia, bắt đầu vặn vẹo biến dạng, sau đó từng tia sét đen tuyền bắt đầu co rút vào bên trong với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, tựa như có một loại sức mạnh nào đó, kéo chúng vào trong.
“Hở?”
Hai mắt Diệp Nam Tiên nheo lại, dưới ánh nhìn của ông ta, ngọn núi Kỳ Liên cao chót vót, cuối cùng cũng nổ tung.
“Ầm!”
Vô số sỏi đá bay lên, cuối cùng núi Kỳ Liên bắt đầu sụp đổ từ giữa sườn núi, sau đó một cột khí phóng lên trời, xen lẫn trong đó là linh năng khổng lồ, thậm chí cả biển sét đang vặn vẹo cũng bị bao phủ trong đó.
Sau đó, trong cột khí linh năng đột nhiên xuất hiện bóng người, vô số tia sét đen tuyền quấn quanh cơ thể, khiến cho hình dáng lúc thì giãn ra lúc thì co lại, nhìn vô cùng thần kỳ, khó tả.
“Đó là...”
“Diệp thần nhân?”
Anh em nhà họ Cổ chăm chú nhìn, khi nhìn rõ bóng người bước ra từ trong cột khí kinh năng, khuôn mặt họ co rúm lại.
Người trong cột khí linh năng, chính là Diệp Thiên, vừa rồi anh lấy thân thể hiển hoá hỗn độn, đỡ đòn của lôi hống pháo, mặc dù có Vạn Cổ Hỗn Độn Thể phòng ngự, nhưng anh gần như vẫn bị sức mạnh đáng sợ của lôi hống pháo tiêu diệt, huỷ đi một nửa cơ thể.
Nhưng vì một quyền của anh, núi Kỳ Liên đã bị đánh vỡ, cột khí linh năng đã không còn bị giới hạn mà đột nhiên phát nổ, vô số linh năng, bất đầu cọ rửa thân thể anh, làm cho trọng tố trong Vạn Cổ Hỗn Độn Thể biến mất, rồi bắt đầu tham lam hấp thụ linh năng khổng lồ.
Vạn Cổ Hỗn Độn Thể vốn dĩ phải cần đủ linh năng mới có thể trở nên hoàn mỹ, mà linh khoáng ẩn giấu trong núi Kỳ Liên, chính là thứ Vạn Cổ Hỗn Độn Thể cần nhất.
Chỉ trong chốc lát, cơ thể Diệp Thiên được vô số linh năng thăng hoa, biển sấm sét đen tuyền hung bạo, cũng trở thành chất dinh dưỡng nuôi dưỡng Diệp Thiên, bị anh hấp thu vào trong cơ thể.
“Sao có thể chứ?”
“Sao cậu ta chưa chết?”
Diệp Không Động nhìn bóng dáng dần dần rõ ràng của Diệp Thiên, ánh mắt liên tục thay đổi, cảm thấy khó có thể tin được.
Diệp Thiên bị lôi hống pháo đánh trúng, sao có thể vẫn còn nguyên vẹn chẳng hao tổn gì?
Diệp Nam Tiên như nghĩ đến gì đó, vẻ mặt trở nên khó coi.
Dưới cái nhìn của vô số người, Diệp Thiên từng bước bước ra khỏi cột khí linh năng, vô số sấm sét quấn quanh thân thể anh, bên ngoài thân thể cũng hiện ra màu đỏ nhàn nhạt.
Đây là dấu hiệu cho thấy Vạn Cổ Hỗn Độn Thể đã đạt đến sự hoàn mỹ!
Chân anh đạp lên khoảng không, nhìn về phía Diệp Nam Tiên, cho dù không có chân lực hỗn độn và thận niệm lực, với Vạn Cổ Hỗn Độn Thể đã đạt đến sự hoàn mỹ, anh có thể câu thông với trời đất, du hành trong không gian.
“Nói ra thì còn phải cảm ơn ông!”
“Nếu không nhờ sức mạnh của lôi hống pháo, sợ rằng không có cách nào đánh vỡ núi Kỳ Liên, không thể đi đến bước này!”
Đôi mắt anh nghiêm nghị, giữa đôi lông mày không mang theo chút cảm xúc nào cả.
“Hôm nay tôi đã tu thành Vạn Cổ Hỗn Độn Thể hoàn mỹ!”
“Tôi sẽ cho ông nếm thử uy lực của nó!”
Vừa nói, tay Diệp Thiên vừa nâng lên, theo hướng của thần tộc Hoàng Tuyền ở phía xa võ đài, sau đó năm ngón tay đột nhiên nắm chặt.
“Vạn cổ thương minh!”