Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tốc độ của cơn lốc càng ngày càng nhanh, Cổ Cận Hồn giờ chỉ còn lại một khuôn mặt tàn tạ, hơn nữa còn đang dần bị tan rã.

Nhưng nụ cười trên mặt ông ta vẫn như cũ, giống như vị thần tử Hỗn Độn đời đầu khí phách tuyệt thế năm đó. Giọng nói của ông ta cũng truyền ra từ trong đỉnh Hỗn Độn, du dương giữa trời đất.

“Bách vạn tuế nguyệt như cô phàm, hào ly quang âm tự hồng nhật!”

“Phách thiên tuyệt địa hóa tác cổ, niểu niểu vân yên tiêu cận hồn!”

Chữ “hồn” cuối cùng vừa dứt, giọng nói ngừng lại. Hai câu thơ này cũng đã trở thành câu thơ kinh điển vạn cổ của thần tử Hỗn Độn đời đầu!

Diệp Thiên đứng trong nền tuyết trắng, để mặc cho gió tuyết đầy trời thấm bẩn vào quần áo, nhưng anh lại không hề phát giác, cứ như vậy mà ngơ ngẩn nhìn đỉnh Hỗn Độn.

Trong mắt anh, không có bi thương, không có một giọt nước mắt, chỉ có một sự sâu thẳm không nhìn thấy đáy.

Sau khi bóng dáng của Cổ Cận Hồn hoàn toàn biến mất, khí tức cũng hoàn toàn tan biến, anh mới từ từ đứng dậy, xoay người về phía Thái Cổ Đan Thần vẫn đang nước mắt lưng tròng ở phía sau lưng.

“Lau khô nước mắt của ông đi!”

“Cổ tiền bối đã tìm được giá trị của bản thân mình, tìm được việc mà mình muốn làm nhất, chúng ta nên chúc mừng cho ông ấy thay vì buồn bã!”

Thái Cổ Đan Thần nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó ông ta hít một hơi thật sâu, bóng người hư ảo đứng lên trong núi tuyết trắng xóa, sừng sững giữa trời đất, nước mắt trên mặt nháy mắt đã biến mất.

Một giây sau, ông ta hóa thành một tia sáng rực rỡ, lần nữa đi vào trong cơ thể của Diệp Thiên.

Mà lúc này,cơn lốc xoáy trong đỉnh Hỗn Độn cũng đã chậm lại, sau đó, ở trong cơn lốc có một ánh sáng nhỏ tràn ra, trung tâm cơn lốc mở ra xung quanh, xuất hiện một cái hố.

Bên trong hố có một quả cầu ánh sáng hắc bạch to bằng nắm tay, trông giống như nước mà không phải nước, tưởng như thật mà không phải thật, cứ như vậy mà yên lặng lơ lửng ở giữa đỉnh Hỗn Độn.

Vào lúc quả cầu ánh sáng hắc bạch này xuất hiện, cơ thể, tứ chi và xương cốt Diệp Thiên tự động sinh ra phản ứng, mỗi một tế bào đều sôi sục lên, giống như gặp được chất dinh dưỡng bổ dưỡng phù hợp nhất.

Diệp Thiên biết đây chính là linh lực hỗn độn mà Cổ Cận Hồn nói, anh không hề do dự, lập tức đi về phía trước một bước, cầm lấy quả cầu ánh sáng hắc bạch đó vào trong tay.

“Cổ tiền bối, anh yên tâm. Tôi nhất định sẽ mang theo hy vọng và sự kỳ vọng của anh để chiến đấu với Nguyên Thần một trận ra trò!”

Nói xong, anh gập cánh tay lại, ấn quả cầu ánh sáng vào phần ngực nơi trái tim anh.

Quả cầu ánh sáng đi vào bên trong cơ thể, hợp lại làm một với trái tim anh, sau đó từng luồng khí tức hắc bạch từ tim tràn về khắp tứ chi, xương cốt trong cơ thể anh. Mỗi một sợi kinh mạch, một huyết quang, một tế bào đều tham lam hấp thụ khí tức hắc bạch này.

Cơ thể của Diệp Thiên cũng tỏa ra thần mang hắc bạch bay thẳng lên trời, hóa thành một đám mây khổng lồ, xé tan bầu trời.

Hôm nay, Vạn Cổ Hỗn Độn Thể hoàn mỹ, đạt thành!

Ở cách xa đó nghìn dặm, trong thần phủ Hoàng Tuyền đang lơ lửng ở trên trời, thần tử Hoàng Tuyền Diệp Kình Thương đang nheo mắt nhìn qua. Cho dù cách rất xa, nhưng ông ấy vừa nhìn đã thấy đám mây hắc bạch bay thẳng lên trời đó.

“Hừ!”

Ông ta nở một nụ cười giễu cợt: “Hỗn Độn, cuối cùng ông vẫn lựa chọn lấy thân tuẫn đạo!”

“Đây chính là lựa chọn chính xác nhất trong cuộc đời của ông. Ông đã tạo cho tôi một trợ thủ đắc lực nhất!”

Mà cùng lúc đó, ở một nơi xa lạ, trong một vườn cây ăn quả đầy tiếng chim hót và hoa thơm.

Một ông lão nông dân đang khom lưng tỉ mỉ cắt tỉa cành lá và dây leo của cây.

Một giây sau, cây kéo trong tay ông ta run lên, khóe mắt bất giác rơi xuống một giọt nước mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK