Một ảo ảnh hiện ra trên bầu trời, mọi người không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một ảo ảnh duyên dáng đang đứng phía trước cách Diệp Thiên không xa.
Vóc dáng bà ấy thướt tha, dung mạo diễm lệ, giống như tiên tử cung trăng, xinh đẹp lạnh lùng, khiến người ta có dục vọng chinh phục mãnh liệt. Những người đang có mặt, cho dù là các trưởng lão môn phái đã tu tâm dưỡng tính thì cũng cảm thấy tim đập thình thịch, không chống lại được sức hấp dẫn của bóng dáng tuyệt thế kia.
Diệp Thiên lộn nhào một cái trong không trung rồi mới đứng vững, khi nhìn về phía trước, cậu lập tức kinh ngạc.
“Dì Lạc?”.
Người bất ngờ xuất hiện chính là Lạc Tông Diễm.
Đúng lúc Hỗn Độn Đan Ma định ra đòn sát thủ với Diệp Thiên, cuối cùng vị đại năng thần niệm từng chiến một trận sinh tử với ông ta cũng ra tay.
Vô số người đang quan sát trận chiến cũng có phản ứng, kinh hãi kêu lên. Bọn họ không ngờ Diệp Thiên không những có nhiều bí pháp vô cùng hiếm có như tam hoa tụ đỉnh, Chân Vũ Hỗn Nguyên Kiếm, hình thái cuồng nộ, mà còn có sức mạnh như tinh túy nguyên thần gia trì. Các con át chủ bài của cậu vốn đã rất đáng sợ.
Nhưng bây giờ, trong người cậu còn có một sự tồn tại bí ẩn ra tay giúp đỡ?
Phải biết rằng, tuy người phụ nữ xinh đẹp này chỉ là một ảo ảnh linh hồn, nhưng lại đỡ được một đòn của Hỗn Độn Đan Ma, hơn nữa còn không chút tổn thương sứt mẻ gì. Thực lực này chẳng phải cho thấy bà ấy đã lên đến độ kiếp kim tiên, có thể đánh tay đôi với Hỗn Độn Đan Ma sao?
Bên cạnh Diệp Thiên có sự giúp đỡ như vậy, rốt cuộc bối cảnh và nền tảng của cậu phải kinh khủng đến mức nào?
Khi tất cả mọi người đang thầm suy đoán thân phận thực sự của Diệp Thiên thì đồng tử của Hỗn Độn Đan Ma co lại, bỗng chốc cả kinh.
“Là bà?”.
“Con ranh năm đó?”.
Ông ta đanh mắt nhìn Lạc Tông Diễm, tuy đã cách mấy trăm nghìn năm, nhưng Lạc Tông Diễm vẫn y như hồi sắp chết, từ bỏ thân xác để đánh ông ta một kích tuyệt mạng, khiến ông ta bị thương và bị Diệp Kình Thương phong ấn.
Từ mức độ nào đó thì ông ta còn hận Lạc Tông Diễm hơn là hận Diệp Kình Thương, sao ông ta có thể quên được dung mạo của Lạc Tông Diễm chứ?
“Đương nhiên là tôi rồi!”.
Lạc Tông Diễm cười khẩy: “Không ngờ mấy trăm nghìn năm không gặp, bị phong ấn ở đây bao nhiêu ngày tháng mà ông vẫn đột phá lên độ kiếp kim tiên được, đúng là còn gây tai vạ hơn năm đó”.
“Hừ!”, Hỗn Độn Đan Ma cũng lạnh lùng hừ một tiếng: “Tôi cũng không ngờ năm đó bà trúng một kích tất sát của tôi mà vẫn chưa chết, hơn nữa còn sống đến tận bây giờ trong trạng thái linh hồn”.
“Tôi càng không ngờ bà mất đi thân xác, chỉ ở trạng thái linh hồn mà vẫn có thể tu sức mạnh thần niệm lên cảnh giới hợp địa”.
Khuôn mặt Lạc Tông Diễm lạnh lẽo, nói với vẻ châm chọc: “Điều này khiến ông kinh ngạc như vậy sao?”.
“Nên nói tất cả là nhờ ông ban cho sao?”.
Hai người nói chuyện không chút kiêng dè, vô số người bên dưới đều nghe thấy rõ ràng, sắc mặt cũng thay đổi.
Không ngờ mấy trăm nghìn năm trước hai người này đã từng giao thủ, thế chẳng phải tuổi thật của bọn họ đều trên mấy trăm nghìn năm sao?
Phải biết rằng, cho dù là ở thế giới trung tâm Ngân Hà có đầy các lão quái vật tung hoành, thì tu sĩ mấy trăm nghìn tuổi đều là những bá chủ một phương, tiếng vang Tinh Hà, nhưng tại sao bọn họ chưa bao giờ nghe tới hai người này?
Trên bầu trời màu tím đen, hai người trầm ngâm một lát, rồi Hỗn Độn Đan Ma lên tiếng trước.
“Được rồi, bà không chết tôi cũng cảm thấy vui vẻ”.
“Bởi vì tôi có thể dùng sức mạnh đang có hiện giờ để tính món nợ năm đó”.
“Chờ sau khi giết được bà, tôi sẽ nghiền nát thằng nhãi phía sau bà, rồi ra ngoài tìm lão họ Diệp kia để trả mối thù phong ấn năm đó”.
“Ồ?”, Lạc Tông Diễm nghe thấy thế cũng nhíu mày.
“Muốn giết tôi? Ông có làm được không?”.
“Hôm nay tôi cũng muốn tìm ông tính sổ, để trả mối thù đã hủy hoại thân xác của tôi năm đó”.
Dứt lời, trên người hai đại năng tuyệt thế với tu vi độ kiếp kim tiên bỗng phun ra dao động mạnh mẽ khó mà miêu tả thành lời. Hai luồng sức mạnh khác nhau hoàn toàn, một cái là ma độc, một cái là thần niệm, nhưng đều đáng sợ như nhau.
Hai người lao vào đánh nhau, làm bắn ra làn sóng sức mạnh trong phạm vi 100 nghìn dặm. Lúc này, cả Táng Tiên Đàm cũng rung chuyển dữ dội, mặt đất nứt toác, tách rời nhau ra, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, ngay cả bầu trời dường như cũng nứt thành vô số mảnh.
“Hỏng rồi!”.
Vô số tu sĩ đang có mặt đều muốn quay đầu bỏ chạy. Phải biết rằng, những sự tồn tại cấp độ độ kiếp kim tiên giao thủ thì có thể hủy diệt một tinh cầu, thậm chí càn quét một thiên hà, cực kỳ khủng khiếp. Nếu ai bị cuốn vào đó thì đúng là trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết!
Mấy vị trưởng lão của tộc họ Duẫn đều biến sắc, lộ vẻ sợ hãi.
Theo tin tức đáng tin thì Táng Tiên Đàm không thể kết nạp những sự tồn tại có thực lực đạt tới độ kiếp kim tiên tiến vào, một khi cảm ứng được sẽ khởi động tự bạo, xóa sổ hoàn toàn khỏi thế gian này.
Nhưng bây giờ có tới hai độ kiếp kim tiên, Táng Tiên Đàm có thể chịu nổi sao?
Diệp Thiên hoàn toàn không quan tâm, giây phút thần niệm của Lạc Tông Diễm xuất kích, cậu cũng cất bước, định xông tới trợ giúp cho bà ấy.
Nhưng cậu vừa định ra tay thì thần niệm truyền âm của Lạc Tông Diễm bất ngờ vang lên.
“Nhóc con, đừng tiến tới, hãy nghe cho kĩ lời tôi nói đây!”.
“Tuy tu vi thần niệm của tôi đã đạt tới cảnh giới hợp địa, nhưng tôi chỉ là một linh hồn, không có thực thể thì không thể phát huy 100% uy lực, thế nên tôi chắc chắn không thể đánh bại Hỗn Độn Đan Ma”.
“Muốn đánh bại ông ta thì cậu mới là người duy nhất có khả năng”.
Diệp Thiên khựng lại: “Tôi?”.
Giọng nói của Lạc Tông Diễm tiếp tục vang lên: “Đúng vậy, chính là cậu!”.
“Bây giờ cậu đã là nguyên anh thần phẩm, hơn nữa từng giao chiến với nhiều cường giả có tu vi mạnh hơn cậu gấp nhiều lần, không cần quá nhiều cảm ngộ về cảnh giới. Cậu chỉ cần một thời cơ là có thể vượt qua thần anh cửu biến, tiến vào hóa thần, đó cũng là cách duy nhất để đánh bại ông ta”.
“Bây giờ chính là thời cơ đó”.
Lạc Tông Diễm nói một cách chắc nịch: “Tôi sẽ cầm chân Hỗn Độn Đan Ma, cậu nhất định phải tranh thủ thời gian thành công đột phá lên hóa thần trước khi tôi không ngăn chặn được ông ta nữa”.
Diệp Thiên đứng như trời trồng, thì thào tự nhủ.
“Đột phá lên hóa thần?”.
Đúng vậy, bây giờ cậu là nguyên anh thần phẩm, nhưng nhờ có tam hoa tụ đỉnh, Phệ Thiên Trường Sinh Thể và hình thái cuồng nộ gia trì, cậu đã có thể quyết đấu với kim tiên bán bộ.
Nếu cậu thành công đột phá lên hóa thần thì có thể kích phát sức mạnh tộc văn cấp hai, cộng thêm rất nhiều con át chủ bài của bản thân cậu, muốn đánh bại Hỗn Độn Đan Ma tuyệt đối không phải là chuyện khó.
“Tôi hiểu rồi”.
Ngay sau đó, cậu không chút do dự, cơ thể hạ xuống, lao thẳng vào đám tu sĩ cường giả đang quan sát trận chiến, sau đó thần niệm truyền âm tản ra.
“Các vị, tôi và các vị không được coi là bạn bè, nhưng với hầu hết những người đang có mặt thì cũng không phải là kẻ địch. Hiện giờ, nếu các vị muốn sống thì phải phối hợp với tôi!”.
“Tôi cần một cây Vạn Linh Chi, nếu các vị có thể giúp tôi tìm được ở đây, hoặc đưa cho tôi hàng sẵn có trong tay các vị, tôi đảm bảo các vị sẽ được bình an vô sự, sống sót rời khỏi đây”.
Diệp Thiên không những muốn đột phá lên hóa thần mà còn muốn đồng thời thu thập đủ ba loại thiên tài địa bảo để khôi phục sức mạnh bản nguyên, trải sẵn một con đường hoàn hảo để đột phá lên hóa thần, không để lại bất cứ khó khăn trắc trở nào.
Như vậy mới có thể chắc chắn tuyệt đối.
“Vạn Linh Chi?”.
Mọi người nghe thấy thế đều cảm thấy kinh hãi, vẻ mặt có chút khó xử.
Không phải bọn họ không muốn đưa cho cậu, mà quả thực Vạn Linh Chi là một trong những báu vật vô thượng hiếm có của giới tu tiên, mạnh như các đại tông môn đại chủng tộc thì cũng chỉ để ở trong kho của bản bộ chứ không mang theo bên người.
Nhưng lúc này, xung quanh đã bị Hỗn Độn Ma Độc của Hỗn Độn Đan Ma phong tỏa, bọn họ biết đi đâu tìm dược giúp Diệp Thiên đây?
Nhưng đúng lúc mọi người trầm mặc, không biết làm thế nào, thì Diệp Huyền của tộc họ Diệp ngước mắt lên, nhìn về phía chiếc trâm ngọc trai xanh lam trên đầu Diệp Y Nhân.
Dường như Diệp Thiên nhận ra, cũng nhìn theo ánh mắt anh ta.
Chỉ thấy trên đầu Diệp Y Nhân là một chạc cây giống như bàn tay trẻ con được khảm vào chiếc trâm ngọc trai.
Vạn Linh Chi!
Xa ở chân trời, gần ngay trước mắt!