“Vụt”.
Sức mạnh tạo hóa đi vào cơ thể. Hư Nhược Vô lập tức cảm nhận được toàn thân như đang nứt ra. Cơ thể ông giống như một quả bóng bị xì hơi, không thể phồng lên nổi.
Sau đó cơ thể ông ta cũng không có biến đổi gì nhiều. Thứ thực sự thay đổi chính là từng tế bào, là nguyên thần, là kinh mạch của ông ta.
Cơ đau mãnh liệt như cơn cực hình ập vào xác thịt và tinh thần của ông ta khiến ông ta như ngất đi được. Cả cơ thể run lên bần bật.
Chưa tới năm phút, ông ta cảm giác như bản thân không còn tồn tại nữa. Cơn đau đã trở nên tê dại, chỉ có linh hồn là vẫn còn cảm giác.
Tầm mười phút, ông ta thậm chí còn không cảm nhận được cả linh hồn nữa. Ý thức cũng trở nên mơ hồ. Mọi thứ trước mặt bắt đầu điên đảo, ông ta không biết mình đang ở thế giới nào nữa.
Trong lúc này, có tiếng hét vang lên bên tai.
“Nhược Vô, đây là thời khắc quan trọng, cố gắng lên, cố gắng là thành công”, đó là giọng nói của Diệp Kình Thương.
Hư Nhược Vô sắp rơi vào trạng thái hôn mê lập tức lấy lại tinh thần, cố gắng một lần nữa. Giờ ông ta có thể cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể mình đang tăng vọt. Với tốc độ tăng nhanh thế này ông ta cảm thấy tu vi thần phẩm thánh nhân trước đây của mình không là gì. Thậm chí còn cảm thấy trong vụ trụ này mình chỉ là một tiểu tiết. Từng sinh mệnh đang lướt qua trước mắt ông ta.
Vạn sự, vạn vật chuyển biến ngay trước mặt, sự giao thoa của vũ trụ, luân hồi đang vận hành từng chút một. Mọi thứ xảy ra thật gần.
“Bùm”
Tầm nửa tiếng sau ông ta cảm thấy thần phủ giống như một vũ trụ đang bùng nổ. Lúc này sức mạnh thần niệm, chân lực hư vô trong cơ thể ông ta mạnh lên vô cùng.
“Á”
Đau đớn đã qua đi, thể xác và tinh thần không ngừng chuyển sang trạng thái ấm áp khiến ông ta gào thét. Một một phút sau, ông ta lại tiếp tục ngồi im dưới sự trợ giúp từ thần niệm của Diệp Kình Thương.
Tầm 10 tiếng sau, Hư Nhược Vô cảm thấy sức mạnh cơ thể chậm lại, trở nên ổn định hơn. Ông ta biết sức mạnh của tạo hóa đã được ông ta hấp thụ bảy, tám phần rồi.
Ông ta mở mắt. Cơ thể của Diệp Kình Thương đã trở nên trong suốt. Nếu không phải vẫn cảm nhận được thần hồn mong manh của ông thì thực sự Hư Nhược Vô cũng không thể nhận ra là ông vẫn còn tồn tại.
“Thành công rồi”, Diệp Kình Thương thở hổn hển, đôi mắt mờ nhạt dần.
“Đại ca”, Hư Nhược Vô đứng dậy, hét lớn
“Mặc kệ tôi”, Diệp Kình Thương nói.
“Mặc dù ông đã hấp thụ được toàn bộ sức mạnh của tạo hóa, sở hữu sức mạnh thần phủ độ kiếp nhưng nó vẫn chưa hoàn toàn thuộc về ông. Ông phải tịnh tâm, luyện hóa nó để có thể sử dụng hoàn toàn”
“Một tháng sau, khi Thương Thế Thần tới thì không còn thời gian nữa”.
Dứt lời, Diệp Kình Thương vung tay lên, lấy ra một ấn quang tinh tế cỡ tầm ngón tay. Ấn quang phát ra ấn ký ấm áp, bay tới trước Hư Nhược Vô.
“Đây là ấn quang thần hồn của tôi. Bên trong có ký ức của tôi, giờ giao cho ông quản lý rồi. Sau khi tôi tan biến, trong hệ Ngân Hà này sẽ tự nhận ông làm chủ. Chỉ cần ông còn ở trong hệ Ngân Hà thì mấy người Thương Thế Thần sẽ không làm gì được ông hết. Cuối cùng thay tôi nói với nhóc Diệp Thiên. Tiên tổ thất hứa rồi, không đợi thằng bé về giải cứu được”.
Dứt lời, hư ảnh thần hồn của Diệp Kình Thương hoàn toàn biến mất. Giọng nói của ông cũng không còn, chỉ còn lại cả vũ trụ như đang gào khóc.
Hư Nhược Vô nhìn ấn quang trước mặt.
“Đại ca”, ông ta gào thócNước mắt tuôn như mưa. Ông ta cất ấn quang thần hồn của Diệp Kình Thương vào thần phủ, quỳ phụp xuống.
“Nhược Vô, cung tiễn đại ca. Ông yên tâm, tôi sẽ bảo vệ hệ Ngân Hà”.
Đồng thời trong Diệp Tộc, Diệp Thiên bỗng nhiên cũng tái mặt. Cổ Cận Hồn đứng trước cậu, cảm nhận được sự bất thường bèn nói: “Cậu sao vậy?”
Diệp Thiên không trả lời, hư ảnh thần hồn của cậu đứng ngây ra một lúc. Lúc nãy cậu có thể cảm nhận được rõ ràng, vặn tộc phát ra tiếng khóc ai oán.
Văn tộc này dù đã hoàn toàn thuộc về vậu nhưng dù sao cũng sở hữu nguồn sức mạnh gốc rễ là Diệp Kình Thương, đi theo ông ấy đã nhiều năm nên dù được giao cho cậu thì nói vẫn có mối liên hệ diệu kỳ với Diệp Kình Thương.
Thế mà bay giờ cậu có thể cảm nhận được có một mối liên hệ nào đó đã bị cắt đứt. Diệp Thiên biết xảy ra điều này chỉ có một khả năng. Diệp Kình Thương đã tan biến…
“Bố ơi…”
“Không thể nào”.
Thần phủ vốn vô cùng bình tĩnh của cậu bỗng dậy lên như có sóng trào. Sát ý nổi lên hơn bao giờ hết.
Cổ Cận Hồn ở trong thế giới ý thức của Diệp Thiên nên đương nhiên biết rõ tâm trạng của cậu. Ông ta liếc nhìn Diệp Thiên và lên tiếng: “Tức giận đúng là có thể giúp gia tăng chiến lực nhưng không đủ. Muốn lấy được món đồ trân quý thì cậu phải có sức mạnh tuyệt đối”.
Sát ý trong thần phủ của Diệp Thiên không hề biến mất, cậu quay qua nhìn chăm chăm Cổ Cận Hồn.
“Tôi muốn tu thành thánh nhân trong Hỗn Độn Thương Minh Hoàn này”.
Cổ Cận Hồ gật đầu khi nghe thấy vậy: “Tu thành thánh nhân, với thiên chất của cậu mười năm là đủ. Như vậy cũng chỉ tương đương mười ngày bên ngoài thôi”.
“Tôi không can dự vào việc tu vi của cậu gia tăng vì nó cần đi từng bước vô cùng gian khổ. Nhưng tôi có thể giúp cậu gia tăng sức mạnh của thể xác, mạnh hơn cả trường sinh đạo thể hiện tại của cậu”.
“Hả?”, Diệp Thiên giật mình: “Ý của ông là?”
Cổ Cận Hồn nở nụ cười thần bí.
“Là đứa con của hỗn độn, trường sinh đạo thể sao có thể bằng cơ thể luân hồi được chứ? Chỉ có vạn cổ hỗn độn thân mới có thể phát huy sức mạnh thật sự của hỗn độn chân lực. Giờ tôi sẽ giúp cậu tu luyện”.