Nếu nói khoảng cách giữa bán bộ kim tiên và thần phẩm thánh nhân giống như giữa xe Ferrari và taxi thì độ kiếp kim tiên và bán bộ kim tiên giống như super sport và xe đạp vậy.
Đòn tấn công vừa rồi của Hỗn Độn Đan Ma đã quá rõ ràng, ông ta vẫn chưa sử dụng thiên địa dị tượng mà trong nháy mắt đã có thể xoay vần cả vũ trụ. Nguồn uy lực bạo phát độ ập xuống sáu vị trưởng lão của Diệp Tộc.
Bán bộ kim tiên mặc dù có thể dẫn nguồn năng lượng của vũ trụ dù không kích hoạt thiên địa dị tượng nhưng chỉ có thể sử dụng được 60% uy lực mà thôi.
Còn độ kiếp kim tiên thì có thể sử dụng 100% sức mạnh. Thế nên đòn tấn công của ông ta mới khủng khiếp như thế.
“Độ kiếp kim tiên sao?”
Tất cả những người có mặt đều kêu lên, nhất là những kẻ bán bộ kim tiên như Thanh Dương Thánh Giả. Bọn họ càng không dám tin, tộc trưởng của Duẫn Tộc cũng co rụt đồng tử.
Duẫn Tộc giống như Diệp Tộc đều có những vị độ kiếp kim tiên thật sự. Theo lý mà nói, với những cuộc tranh đoạt bảo vật đang diễn ra ở Táng Tiên Đàm thế này thì nên điều động độ kiếp kim tiên mới phải.
Thế nhưng lần này dù là Diệp Tộc hay là Duẫn Tộc đều không sử dụng những cao thủ cấp độ này. Đó là bởi vì sức mạnh không gian đặc biệt tồn tại bên trong Táng Tiên Đàm chỉ phù hợp cho bán bộ kim tiên nhập cuộc. Một khi có nguồn sức mạnh nào đó vượt qua cấp bậc này thì Táng Tiên Đàm sẽ tự động có sự phản ứng và bài trừ.
Nếu như cứ cố tình thì sẽ kích hoạt cơ chế tự bảo vệ của Táng Tiên Đàm và tới khi đó cả hai bên sẽ gặp tổn thất. Vì vậy lần này Duẫn Tộc và Diệp Tộc không hề sử dụng các cao thủ Độ Kiếp Kim Tiên.
Duẫn Trường Thiên hoàn toàn sững sờ, bởi vì tu vi của Hỗn Độn Đan Ma đã đạt tới độ kiếp kim tiên, theo lý mà nói đây là điều không thể.
Ông ta không hiểu tại sao sức mạnh của Hỗn Độn Đan Ma lại có thể vượt qua cả giới hạn cho phép của Táng Tiên Đàm mà không hề có hiện tượng bị bài trừ.
Một đòn tấn công của ông ta khiến sáu vị trưởng lão của Diệp Tộc đều bị thương. Ông ta vung tay mỉm cười.
“Cũng không tệ”, ông ta ngước nhìn Diệp Thiên.
“Nếu không có nhát kiếm đó của cậu cùng với đòn tấn công đã bị tôi hấp thụ của kẻ kia thay tôi đánh vào phong ấn thì có lẽ tôi còn cần một khoảng thời gian nữa nếu muốn ra được. Nói ra thì ba người đã giúp tôi nhiều đấy”.
Diệp Thiên nghe thấy vậy thì đanh mắt. Hóa ra sóng sức mạnh tạo ra cậu va chạm với Đông Hoàng Thái Nhất và Mạc Thừa Phong đã trở thành cơ hội cho Hỗn Độn Đan Ma phá phong ấn.
Giờ đây ông ta đã hoàn toàn thoát khỏi sự ràng buộc, hơn nữa sau khi hấp thụ sức mạnh của Đông Hoàng Thái Nhất và Mạc Thừa Phong thì đã thực sự tiến vào cảnh giới độ kiếp kim tiên. Giờ đây ông ta so với 100 nghìn năm trước đây còn đáng sợ hơn nhiều.
Toàn bộ ánh mặt có mặt ở hiện trường đều tập trung vào ông ta. Cuộc chiến đoạt bảo lần này vốn những kẻ mạnh nhất là bán bộ kim tiên thì giờ đây với sự xuất hiện của Hỗn Độn Đan Ma đã thay đổi cục diện mất rồi.
Nếu ông ta mà muốn thứ gì thì có lẽ chẳng ai ở đây có thể tranh giành được với ông ta hết. Trong nháy mắt, Thanh Dương Thánh Giả bước tới, chắp tay hành lễ trước Hỗn Độn Đan Ma.
“Lão phu Thanh Dương Thánh Giả cung kính chúc mừng các hạ đã phá được phong ấn, bước lên một bước cao hơn. Chúng tôi vẫn còn việc nên xin cáo từ trước”.
Nói xong ông ta quay người nhìn Hoa Lộng Ảnh, phất tay và định rời đi, quay lại những khu vực tìm báu vật khác. Đúng lúc ông ta quay người thì giọng nói lạnh như băng của Hỗn Độn Đan Ma vang lên.
“Tôi nói các người có thể rời đi khi nào thế?”
Nghe tới đây Thanh Dương Thánh Giả khẽ giật mình rồi quay lại mỉm cười với ông ta bằng khuôn mặt tối sầm.
“Hôm nay tất cả những người có mặt ở đây đều đừng hòng rời đi”.
“Để chúc mừng bản tôn phá phong ấn thành công tôi sẽ dùng máu tươi của toàn bộ các người làm lễ rửa tội", dứt lời ông ta đưa tay lên chỉ về phía Thanh Dương Thánh Giả.
“Bụp”
Một âm thanh nặng nề văng lên, sức mạnh của chỉ điểm vô hình mang theo sức mạnh vũ trụ tạo thành một con đường giữa hai người họ.
“Không hay rồi”, Thanh Dương Thánh Giả khẽ tái mặt, lập tức vận dụng chân lực định lùi lại để né chỉ điểm.
Thế nhưng dù ông ta có lùi nhanh thế nào thì chỉ điểm kia cũng di chuyển nhanh hơn và dội vào ngực của ông ta.
“Phụt”.
Lớp chân lực bảo vệ ông ta giống như lớp giấy mỏng bị chọc xuyên qua. Chỉ điểm xuyên qua ngực ra tận sau lưng. Ông ta phun ra máu tươi, đôi mắt dần tối đi.
Một đòn tấn công của Hỗn Độn Đan Ma đã khiến tim của ông ta bị vỡ nát, cơ thể khổ sở tu luyện bao năm đã bị hủy diệt như vậy đấy.
Một đạo thần hồn từ thần phủ bay ra với đôi mắt ánh lên vẻ không dám tin.
Hỗn Độn Đan Ma khẽ xoay bàn tay với ánh mắt không rõ buồn hay vui. Sức mạnh của vũ trụ ập tới, phát ra từ chưởng đánh tấn công về phía trước. Những vị tu sĩ kỳ thánh nhân của Chân Vũ Thánh Môn đứng gần đó chẳng may bị tiếp xúc thì lập tức phun ra máu tươi, mất đi năng lực chiến đấu.
Chưởng gió khóa chặt Thanh Dương Thánh Giả, chỉ cần thêm một bước nữa thôi là tần hồn của Thanh Dương Thánh Giả cũng sẽ bị tiêu diệt.
Đúng lúc này Hoa Lộng Ảnh,V ân Huân Hợp đứng ngay trước thần hồn của Thanh Dương Thánh Giả. Thấy sư phụ gặp nguy hiểm, Vân Huân Hợp kêu lên, quay đầu bỏ chạy không do dự.
Hắn làm vậy khiến cho không ít tu sĩ bên cạnh tái mặt. Vân Huân Hợp là đệ tử số một của Thanh Dương Thánh Giả, đồng thời là thiên kiêu số một của Chân Vũ Thánh Môn. Trong lúc nguy hiểm mà hắn lại bỏ chạy sao?
Hoa Lộng Ảnh cũng không ngờ Vân Huân Hợp phản ứng như vậy. Cô do dự sau đó bước tới chủ động đỡ lấy chưởng lực hủy diệt kia.
“Sư phụ đi trước đi”, cô hét lớn, đưa tay lên, U Lan Kiếm trong tay hóa thành hoa kiếm, tay còn lại của cô cầm la bàn đưa về phía Thanh Dương Thánh Giả.
La bàn hòa hợp không gian, tạo ra một đường không gian mới, Thanh Dương Thánh Giả nhìn Hoa Lộng Ảnh rồi trầm giọng.
“Hoa Lộng Ảnh con yêm tâm, sau này sư phụ nhất định sẽ báo thù cho con”, dứt lời thần hồn của ông ta hóa thành đường sáng lao vào đường không gian.
“Vẫn còn muốn bỏ chạy à?”, đúng lúc này một bàn tay khổng lồ lao tới, năm ngón tay siết chặt chặn đứng đường không gian.
“Rắc”.
Âm thanh giòn giã vang lên, đường không gian vừa được hình thành bị bóp vụn. Thần hồn của Thanh Dương Thánh Giả bay bật ra sau với vẻ mặt kinh hoàng
Người vừa ra tay chính là Hỗn Độn Đan Ma. Ông ta chẳng buồn nhìn Thanh Dương Thánh Giả lấy một cái mà chỉ quay qua nhìn Hoa Lộng Ảnh.
“Cô đã có nghĩa khí chịu hi sinh vì sư phụ như vậy thì tôi cũng sẽ nhân từ tác thành cho cô”, ông ta mỉm cười, chưởng lực tung về phía Hoa Lộng Ảnh khiến tử khí bao trùm lấy cô.
“Vụt”.
Đúng lúc này, một bóng hình lao tới kéo theo một đường sáng dài, sau đó một bàn tay khác siết lấy cổ tay của Hoa Lộng Ảnh. Giọng nói dịu dàng vang lên.
“Đừng lo lắng".