Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bá Đồ Thập Tam Kiếm mang danh Thập Tam Kiếm nhưng thực ra có mười bốn kiếm.

Kiếm thứ mười bốn chính là chiêu kiếm cuối cùng bao quát mười ba kiếm phía trước.

Chiêu này đối với người sáng tạo ra nó là Diệp Kình Thương cũng chỉ là một loại suy nghĩ xa vời phù hợp với logic, chưa từng sử dụng trong thực tiễn.

Bây giờ Diệp Thiên lại biến nó thành hiện thực.

Cái tinh túy của mười ba chiêu kiếm trong Bá Đồ Thập Tam Kiếm được cậu kết hợp trong một kiếm này. Cậu đánh ra một kiếm, vũ trụ xáo trộn, ý chí bá vương thống lĩnh tinh hà vũ trụ hóa thành một ảo ảnh khổng lồ đến từ mãng hoang hằng cổ.

Sau đó, ảo ảnh kiếm bén rời vỏ, chém một đường vào hư không phía trước!

“Vù!”.

Kiếm khí màu tím xanh dài bằng một thiên hà xuyên qua hư không vũ trụ, trong nháy mắt chém thẳng đến trước mặt Cơ Xương Hạo.

“Ồ?”.

Cuối cùng Cơ Xương Hạo cũng thay đổi nét mặt, ông ta nhướng mày, sau đó vung tay đánh ra một quyền.

Kim Hổ Quyền Kình va chạm trực diện với kiếm này.

“Vù!”.

Hai bên đối chọi, tinh hà vũ trụ lập tức bị dòng chảy sức mạnh đánh lõm xuống. Cơ thể Diệp Thiên và Cơ Xương Hạo đồng thời bay lùi về sau.

“Vù vù!”.

Mỗi bước chân của Diệp Thiên đều đạp nát một ngôi sao cỡ nhỏ. Cơ Xương Hạo còn khoa trương hơn, ông ta bay lùi về sau, cánh phượng sau lưng quạt vỗ, nháy mắt đánh nát cả mười mấy hành tinh.

Đợi hai người ổn định thân hình, vẻ mặt của Cơ Xương Hạo lại sa sầm.

Ông ta ngước mắt nhìn, trên ảo ảnh cánh phượng bên phải ông ta hiện lên vết nứt sâu mười mấy trượng, đốm máu màu vàng kim chảy xuôi xuống theo đó.

Một kiếm của Diệp Thiên đã làm ông ta bị thương!

Ngược lại, cánh tay phải của Diệp Thiên đang run lên nhè nhẹ, gang bàn tay bị rách ra, nhưng được năng lực hồi phục mạnh mẽ của Vạn Cổ Hỗn Độn Thể chữa lành nhanh chóng.

“Cậu có thể làm tôi bị thương?”.

Mặc dù hai bên đều bị thương, nhưng vẻ mặt của Cơ Xương Hạo lại cực kỳ thâm trầm lạnh lẽo, giọng nói chứa sự khó tin.

Bây giờ ông ta đã thoát khỏi xiềng xích của cảnh giới độ kiếp, bước lên cảnh giới cao hơn. Cho dù độ kiếp thần phẩm ở trước mặt, ông ta cũng có thể dễ dàng đánh bại, huống hồ là Diệp Thiên còn chưa lên cảnh giới độ kiếp?

Bây giờ, cậu vung ra một kiếm lại không hề thua kém ông ta, còn phá được phòng ngự của Mãng Hoang Long Thần Thể, ngang tài ngang sức với ông ta. Ông ta thật sự không hiểu nổi.

Diệp Thiên không trả lời, hừ một tiếng, tiếp tục chém ra một kiếm.

Vẫn là Bá Đãng Bát Hoang.

“Muốn chết!”.

Mắt Cơ Xương Hạo lóe sáng, ảo ảnh cánh phượng sau lưng chấn động, đón lấy kiếm khí khổng lồ một cách chính xác.

“Cơ thể Long Thần, phá hư không!”.

Vai ông ta đưa ra trước, cơ thể hơi nghiêng, sau đó lóe lên luồng sáng, giống như đạn pháo đâm vào nơi sắc bén nhất của kiếm khí.

“Roạt!”.

Kiếm khí vang lên tiếng kêu sắc bén, đầu nhọn của kiếm khí khổng lồ xuất hiện vết rạn, nhanh chóng lan ra phía sau.

Tốc độ của Cơ Xương Hạo không giảm, trên người tỏa ra thú mang lục sắc, tiếp tục dùng vai và thân xác mở đường, đâm thẳng một đường từ đầu đến cuối kiếm khí. Kiếm khí vô cùng to lớn bị xác thịt của ông ta đâm nát, tan biến.

Khi kiếm khí nổ tung, sức mạnh xác thịt đáng sợ vẫn không dừng lại mà tiếp tục trút xuống, nhưng là nhắm tới Diệp Thiên.

“Đấu thân xác sao?”.

Nhìn thấy vậy, Diệp Thiên cũng không tránh né, ánh mắt nghiêm túc, lao về phía trước.

Hai người đối chọi thân xác, vai đối vai, động tác giống như Thiếp Sơn Kháo trong Bát Cực Quyền ở Trái Đất.

“Ầm!”.

Hai người va chạm với nhau, sức mạnh thân xác nổ ra, hóa thành sóng sức mạnh khổng lồ, lan ra bốn phía trong hư không vũ trụ.

Cơ thể Diệp Thiên và Cơ Xương Hạo lại chấn động, hai người đồng thời phun ra máu, bay về phía sau.

“Thằng nhóc này, uy lực của Vạn Cổ Hỗn Độn Thể cũng tăng cường rồi sao?”.

Cơ Xương Hạo lùi lại liên tục mấy trăm nghìn mét, ông ta lau vết máu bên khóe miệng, ánh mắt trở nên u ám.

Tuy Mãng Hoang Long Thần Thể chỉ là đạo thể trường sinh, không thể so sánh với đạo thể hoang cổ như Vạn Cổ Hỗn Độn Thể, nhưng may là Mãng Hoang Long Thần Thể có thể phát huy được uy lực tương ứng dựa theo tu vi của người sở hữu.

Thêm vào đó, Vạn Cổ Hỗn Độn Thể của Diệp Thiên vẫn chưa hoàn chỉnh, nên ông ta có lòng tin rằng mình sử dụng Mãng Hoang Long Thần Thể sẽ thắng được Diệp Thiên.

Bây giờ Diệp Thiên đã kích hoạt tộc văn tộc họ Diệp, Vạn Cổ Hỗn Độn Thể cũng mạnh hơn. Cú va chạm vừa rồi trông như hai bên đều bị thương, nhưng thật ra sát thương mà ông ta phải chịu nhiều hơn Diệp Thiên. Cả cánh tay và vai ông ta giống như sắp trật khớp, truyền đến cơn đau như xé ruột xé gan.

“Tiếp tục!”.

Lúc này Diệp Thiên cũng ổn định cơ thể, trong mắt dâng tràn ý chí chiến đấu. Cậu không hề quan tâm sự chênh lệch tu vi của Cơ Xương Hạo, giậm chân, hóa thành một luồng sáng, hai tay hợp thành chùy tay, đột ngột đánh xuống.

Chiêu này khi sử dụng ở Trái Đất được gọi là Lãm Thiên Kích.

Khi tu vi của cậu tăng cao, các phương diện nâng cao, uy lực của chiêu này cũng tăng trưởng gấp bội.

Lãm Thiên Kích đã thăng hoa!

“Băng Vũ Nhất Kích, Liệt Thiên Hà!”.

Diệp Thiên hét lên một tiếng, chùy tay đánh vào hư không.

“Soạt!”.

Bắt đầu từ hai tay của cậu, một chùy sức mạnh khổng lồ khó có thể hình dung đập từ trên cao xuống, chứa đựng khí thế như nhổ núi. Cự chùy còn chưa tới nơi, vô số sao rơi đã nổ tung thành cát bụi vũ trụ, hoành tráng nguy nga giống như đất trời thuở sơ khai.

Cảm nhận được sức mạnh đáng sợ dồi dào ở phía trước, Cơ Xương Hạo kinh hãi.

Khi cự chùy đánh xuống, ông ta cũng chuyển động. Hai tay ông ta ôm vòng, sau lưng hiện ra một ảo ảnh đuôi rồng, mơ hồ có tiếng rồng kêu vang lên. Sau đó, ông ta xoay người, đuôi rồng quẫy theo một đường cong hoàn mỹ, đập mạnh lên cự chùy.

“Rầm rầm rầm!”.

Trong nháy mắt, cự chùy và đuôi rồng va đập với nhau ba lần, ba tiếng nổ vang truyền ra. Sau đó, cự chùy nổ tung, đuôi rồng tan nát, cơ thể Diệp Thiên và Cơ Xương Hạo lại bay đi, ngã vào trong thiên thạch vũ trụ.

Dựa vào tộc văn của tộc họ Diệp, cộng thêm tam hoa tụ đỉnh, thêm cả sự hỗ trợ của khí sơn xuyên địa mạch trong Hỗn Độn Thần Vực, lúc này Diệp Thiên đã có thể đối kháng với Cơ Xương Hạo cảnh giới chưởng khống.

“Roạt!”.

Nhiều nham thạch vũ trụ bị tách ra, sau đó hai bóng người lần lượt đứng dậy từ trong phế tích, đó là Diệp Thiên và Cơ Xương Hạo.

“Tên nhóc này rốt cuộc là quái vật gì vậy?”.

Cơ Xương Hạo không còn ung dung như trước kia, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

“Chẳng lẽ thần tử Hỗn Độn chuyển thế thật sự sở hữu năng lực vượt trên tất cả?”.

Ông ta cứ ngỡ mình đạt tới cảnh giới chưởng khống sẽ đủ để trấn áp Diệp Thiên, nhưng tình thế hiện nay lại dần dần xoay chuyển.

Nhìn lại Diệp Thiên, thần thái phấn chấn, trong mắt tràn ngập ý chí chiến đấu, Cơ Xương Hạo lại sinh ra dự cảm chẳng lành.

Lúc Diệp Thiên chuẩn bị ra tay, ba tiếng xé gió vang lên, ba bóng người bay tới từ phía xa, giống như đạn pháo, đâm nát vài hành tinh bỏ hoang.

Ba người đó chính là Lạc Tông Diễm, Duẫn Tu Tuyệt và thái thượng trưởng lão của tộc họ Duẫn.

Lúc này, ba người họ toàn thân đầy máu, khí tức vô cùng suy yếu, lần lượt ngã vào trong phế tích, không thể động đậy. Đặc biệt là Duẫn Tu Tuyệt, ngực ông ta hiện ra dấu tay lõm sâu. Cho dù ông ta có một trong mười đạo thể trường sinh “Nguyệt Luân Đại Hoang Thể” cũng không thể hồi phục nó, miệng không ngừng trào máu.

Ba vị độ kiếp thần phẩm đều thất bại!

Chứng kiến cảnh đó, trong lòng Diệp Thiên đầy thất vọng. Ở phía xa, một bóng người được chân lực màu vàng cực mạnh kèm theo khí tức màu xanh của băng bao phủ đang lặng lẽ tiến đến gần.

“Diệp Lăng Thiên, chỉ còn cậu nữa thôi!”.

Người đến chính là Độc Cô Cảnh Viêm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK