Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Độc Cô Cảnh Viêm, trên khắp vũ trụ, người biết cái tên này không vượt quá mười.

Hầu hết chín mươi chín phần trăm người chỉ biết đến uy danh của Thần Sáng Thế mà không biết Độc Cô Cảnh Viêm mới là tên của Thần Sáng Thế.

Diệp Thiên vì kế thừa một phần ký ức của Diệp Kình Thương mới biết được tên thật của Thần Sáng Thế.

Nghe câu nói của Thần Sáng Thế, Diệp Thiên nghiêm túc, tuy kiêng dè nhưng không sợ hãi, lập tức bước lên một bước.

“Nghe giọng điệu của ông có vẻ thần tử Hỗn Độn ở lần luân hồi trước đã chết trong tay ông đúng không?”.

Thần Sáng Thế không cho ý kiến, chỉ mỉm cười: “Giết chết thần tử Hỗn Độn các đời là sứ mệnh của người kế thừa thần cách chúng tôi. Nhưng mấy triệu năm qua, mỗi đời thần tử Hỗn Độn đều khiến tôi không có hứng thú, đời mạnh nhất cũng là đời kế trước cậu, ít nhất có thể buộc tôi phải dùng đến sáu phần sức mạnh”.

Ông ta đứng từ trên cao nhìn xuống, giống như một người thắng lợi cúi nhìn Diệp Thiên: “Bây giờ cậu còn không đủ để tôi dùng đến ba phần sức mạnh, khoảng cách giữa cậu và tôi quá lớn!”.

“Sáu phần?”, Diệp Thiên sầm mặt, trong lòng cũng kinh ngạc vô cùng.

Chân lực hỗn độn cấp bốn cộng với tu vi cảnh giới thánh nhân, thực lực như vậy đủ để lay động độ kiếp thần phẩm bình thường.

Dù là vậy cũng chỉ buộc Độc Cô Cảnh Viêm phải dùng đến sáu phần sức mạnh, thực lực thật sự của Độc Cô Cảnh Viêm rốt cuộc mạnh đến mức nào?

Lúc này, Độc Cô Cảnh Viêm chợt dừng mắt, lại lên tiếng: “Đúng rồi, bao nhiêu năm qua, người khiến tôi cảm thấy khó giải quyết là người dẫn đường cho cậu: Diệp Kình Thương”.

“Ông ta dựa vào thân xác phàm nhân đạt đến độ kiếp thần phẩm, hơn nữa còn nắm giữ nhiều kỹ pháp thần thông thời kỳ vũ trụ sơ khai. Bàn về chiến đấu đơn độc, ông ta cũng chỉ thua kém tôi một bậc”.

“Nếu không phải năm xưa ông ta có thứ đó, bốn người chúng tôi không thể không hợp tác vây giết ông ta, e rằng tôi cũng không làm gì được ông ta”.

“Ngay cả là bây giờ, ông ta vẫn đứng vững chân ở dải Ngân Hà khiến chúng tôi kiêng dè, không dám manh động. Tính ra Diệp Kình Thương mới là nhân tài tuyệt thế chân chính, cậu vẫn còn kém xa so với ông ta”.

Độc Cô Cảnh Viêm nhìn chằm chằm Diệp Thiên, khóe miệng nhếch lên nụ cười giễu cợt: “Chỉ vì một sứ mệnh, một lý do mà cậu dám từ dải Ngân Hà bước chân đến trung tâm Ngân Hà, thậm chí dám đến thẳng đạo thống truyền thừa của tôi. Đúng là không biết điều!”.

“Vũ trụ này rộng lớn hơn tưởng tượng của cậu nhiều, dựa vào chút tu vi của cậu thì có thể làm được gì?”.

“Kết quả cuối cùng của cậu cũng chỉ bị đánh cho tan biến giống như các thần tử Hỗn Độn qua nhiều lần luân hồi mà thôi!”.

Độc Cô Cảnh Viêm đứng đó, không ra tay, nhưng từng câu từng chữ lại như chiếc chùy gai đánh vào nội tâm của Diệp Thiên.

Thái Cổ Đan Thần ở phía sau Diệp Thiên thấy vậy thì lập tức nhíu mày. Ông ta biết đây là thủ đoạn thường dùng của Độc Cô Cảnh Viêm, trước khi giết người thì phải dập tắt niềm hi vọng của người đó. Bất cứ ai nghe lời ông ta nói, cho dù có là tu sĩ thiên tài mạnh đến đâu cũng sẽ bị dao động đạo tâm, sinh ra tâm ma, bắt đầu nghi ngờ chính mình.

Ông ta đang định nhắc nhở Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên vẫn luôn im lặng đột nhiên cười lớn.

“Ha ha!”.

“Hay cho câu đánh cho tan biến!”.

Diệp Thiên nhìn thẳng vào Độc Cô Cảnh Viêm, ánh mắt vô cùng kiên định.

“Ông đã tu luyện mấy triệu năm mới đến cảnh giới hiện nay, còn tôi chỉ tu hai mươi mấy năm đã có mọi thứ của bây giờ”.

“Nếu cho tôi thời gian thì đừng nói là ông, cho dù có thêm cả Tử Dương Đế, Lục Mục Thiên Ma, Thủy Tổ Vạn Thú cũng chỉ là hữu danh vô thực trước mặt tôi mà thôi!”.

“Chỉ dựa vào ông mà cũng có tư cách kiêu căng tự đại trước mặt tôi?”.

Thái Cổ Đan Thần nghe vậy, ánh mắt lóe sáng, chứa đựng vẻ tán thưởng.

Theo lý mà nói, dù Diệp Thiên là thần tử Hỗn Độn chuyển thế, nhưng thực lực của cậu còn kém xa Thần Sáng Thế. Dưới sự áp bức từ thực lực lẫn tinh thần của Thần Sáng Thế, cậu sẽ cảm thấy áp lực rất lớn, sinh ra dao động mới phải.

Nhưng Diệp Thiên lại không hề dao động, giọng nói vang to, tràn đầy khí phách. Tâm tính thế này mới có thể thật sự vấn đỉnh cao phong.

Ông ta âm thầm thở dài một tiếng, nhớ tới bóng người thẳng tắp vĩ đại mấy triệu năm trước, trong mắt lan ra gợn sóng.

“Lão chúa công, có lẽ chúa công kỳ này thật sự có thể tái hiện vinh quang của người!”.

Trên không trung, trong mắt Thần Sáng Thế cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, khá có hứng thú: “Thật thú vị!”.

“Tuy tu vi của cậu không bằng thần tử Hỗn Độn của lần luân hồi trước, nhưng sự bền bỉ tâm trí lại vượt xa người đó”.

“Xem ra lần này tôi sẽ không quá nhàm chán”.

Ông ta nói đến đó thì vung tay lên, đánh một chỉ về phía Diệp Thiên.

“Phụt!”.

Hàn khí lạnh lẽo đến cực hạn ngưng tụ nơi đầu ngón tay ông ta, hóa thành một chùm sáng hàn băng. Chùm sáng đi tới đâu, mọi sự vật đều bị đóng băng, ngay cả thời không cũng ngưng trệ trong khoảnh khắc.

Diệp Thiên đối mặt với chùm sáng hàn băng đó, ngay lập tức Kỳ Lân Chân Hỏa bên ngoài cơ thể bị tan chảy. Tộc văn của tộc họ Diệp ở giữa hai hàng lông mày cũng sinh ra phản ứng bài xích cực kỳ mãnh liệt, không ngừng lấp lóe.

Cậu muốn vung tay đánh trả, nhưng cơ thể giống như bị không gian trói buộc, không thể động đậy được dù chỉ một ngón tay.

Chỉ với đòn đánh này, cậu đã nhìn thấu khoảng cách giữa mình và Thần Sáng Thế, khiến cậu vô cùng sợ hãi.

Chùm sáng hàn băng sắp sửa xuyên qua cơ thể của Diệp Thiên, một cự chỉ chống trời bỗng đánh tới từ bên cạnh.

Đan Thần Chỉ!

“Ầm!”.

Một tiếng động lớn vang lên. Chùm sáng hàn băng và Đan Thần Chỉ va chạm, hai đòn tấn công nổ tung, mặt đất dưới chân hai người đồng thời sụp đổ, kéo dài ra xa mấy chục nghìn mét. Nếu nhìn ngôi sao tổ của Chân Vũ Thánh Môn từ xa chắc chắn sẽ phát hiện ra nó bị mất đi một góc, vô cùng đáng sợ.

“Độc Cô Cảnh Viêm, tên tiểu nhân hèn hạ, ông muốn cậy lớn hiếp bé sao?”.

Thái Cổ Đan Thần bước tới đứng trước mặt Diệp Thiên, ánh mắt lạnh lùng.

“Năm xưa, lão chúa công có thể nói là rất coi trọng ông, coi ông như truyền nhân để đào tạo. Nhưng cuối cùng ông lại lấy oán báo ân, phản bội gia nhập môn phái của lão già Hoàng Tuyền, lập bẫy vây giết lão chúa công!”.

“Sau khi ông được lão già Hoàng Tuyền ban cho truyền thừa còn tự xưng là Thần Sáng Thế của vũ trụ, đúng là đáng khinh!”.

Ông ta chỉ tay vào Thần Sáng Thế, lạnh lùng nói: “Nếu hôm nay ông đích thân đến đây thì có lẽ tôi còn sợ ông ba phần. Nhưng ông chỉ là một phân thân nguyên thần, lại muốn làm người khác bị thương trước mặt tôi?”.

“Ha ha!”, Thần Sáng Thế nghe vậy không phủ nhận, cũng không phản bác, chỉ cười lớn.

“Dược Bộc, thật là hoài niệm những ngày tháng cùng ông luyện đan tu hành, chỉ tiếc giờ đây tôi và ông đã đứng về phía đối lập nhau!”.

“Yên tâm, hôm nay tôi không giết cậu ta. Tôi chỉ đến để đưa đám ngu xuẩn này đi, trên người hắn còn một tàn niệm linh hồn của tôi”.

Trong lúc nói, ông ta đưa tay nắm vào không trung, trong hư không xuất hiện một bàn tay khổng lồ, tóm lấy Tiết Lâm Lang đã bị thương nặng.

Sau đó, Thần Sáng Thế liếc nhìn Diệp Thiên, không hề che giấu sát ý trong mắt.

“Cậu tên là Diệp Thiên phải không?”.

“Nhớ rõ, một tháng sau tôi sẽ đến lấy mạng cậu. Trừ khi Dược Bộc khôi phục đến đỉnh cao, hoặc là Diệp Kình Thương xuất hiện, nếu không, ai cũng không bảo vệ được cậu!”.

Dứt lời, người ông ta dần ảo hóa, biến mất khỏi bầu trời cùng với Tiết Lâm Lang.

Diệp Thiên siết chặt nắm đấm, khóe miệng xuất hiện một ý cười lạnh lùng.

“Một tháng sau sao?”.

“Đến lúc đó, có lẽ tôi sẽ cho ông một món quà bất ngờ!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK