“Chỉ cần tìm được cốt lõi vũ trụ tức là đã tìm được sức mạnh chế phục được ông, ông trời không phụ lòng tôi, tôi tìm được”.
Vẻ mặt Nguyên Thần hiện lên vẻ sợ hãi, cau chặt mày.
“Đây là sức mạnh cốt lõi vũ trụ? Sao có thể? Sao ông có thể tìm được cốt lõi vũ trụ?”
Lúc này Diệp Thiên cũng đầy ngờ vực, không khỏi nhìn thần tử Hoàng Tuyền.
Nhìn thấy Diệp Thiên và Nguyên Thần đều đã bị khống chế, thần tử Hoàng Tuyền cũng không vội, ngược lại nhìn Diệp Thiên với ánh mắt của kẻ thắng cuộc.
“Diệp Lăng Thiên, chắc cậu cũng muốn biết cốt lõi vũ trụ là gì nhỉ?”
“Trước kia tôi đã từng nói với cậu, trong không gian vô tận này có tất cả mười trọng thiên, cũng là mười vũ trụ”.
“Mười vũ trụ này mỗi cái đều có một Nguyên Thần và một chủ tế Nguyên Thần, Nguyên thần đã sáng tạo ra thế giới này đến thế giới khác trong mười vũ trụ này. Tuy nhiên, sự tồn tại của nguyên thần cũng phải gắn liền với vị diện này”.
“Sức mạnh của Nguyên Thần cũng đều đến từ vũ trụ mà mình đang ở, vũ trụ tồn tại mới có Nguyên Thần”.
“Lõi của vũ trụ là lõi của một vũ trụ đang đứng, sức mạnh của Nguyên Thần cũng đến từ lõi của vũ trụ, nói cách khác, muốn tìm ra sức mạnh để chế ngự Nguyên Thần thì cũng phải bắt đầu cốt lõi vũ trụ”.
“Nhưng một vũ trụ lớn như vậy, muốn tìm được cốt lõi của vũ trụ một phương trong một vũ trụ, thế giới vô tận này, trong không gian vô tận gần như là điều không thể, nhưng cũng may tôi đã tìm được”.
“Năm trăm ngàn năm trước, tôi tìm được cốt lõi vũ trụ, lấy được một tia “sức mạnh Nguyên Hạch” từ trong đó, vẫn luôn giấu trong cơ thể”.
“Với tâm huyết của bản thân, kết hợp hàn khí Hoàng Tuyền, duy trì luyện “sức mạnh Nguyên Hạch” không ngừng, mục đích là vì trận chiến hôm nay”.
Ông ta gầm lên một tiếng, chấn động bầu trời: “Lúc tôi dung hợp thành công năm sức mạnh cực mạnh, tu luyện ngũ khí triều nguyên, cũng là lúc “sức mạnh Nguyên Hạch” này trưởng thành hoàn toàn “. “Sấm sét không màu này chính là “sức mạnh Nguyên Hạch” đó”, tư thế sau khi được mở rộng hoàn toàn, trong sấm sét không màu này đã tràn ngập “sức mạnh Nguyên Hạch”, “sức mạnh Nguyên Hạch” và sức mạnh của Nguyên Thần đang tương sinh tương khắc, sử dụng nó để tiêu diệt Nguyên Thần là lựa chọn tốt nhất”.
“Bây giờ, hai người đều đang bị mắc kẹt trong biển sấm do “sức mạnh Nguyên Hạch” tạo ra, dù có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra được đâu, hai người chỉ cần im lặng chờ đợi cơ thể và thần hồn bị sức mạnh Nguyên Hạch phân giải hoàn toàn ở trong đó đi”.
“Ha ha!”
Tiếng cười của thần tử Hoàng Tuyền gần như trở nên điên cuồng, để đánh bại được Nguyên Thần, trở thành Chân Thần mà tự mình khống chế, ông ta đã trải qua rất nhiều gian khổ, đổ bao nhiêu máu và mồ hôi, đây là ngày mà ông ta đã chờ đợi bấy lâu nay.
Bây giờ thắng lợi đã nằm trong tầm tay, ông ta nghĩ sự kiên trì mấy triệu năm nay của mình đã được đền đáp, cuối cùng cũng có kết quả.
Lúc này Nguyên Thần đã không còn ung dung như trước nữa, gương mặt đầy vẻ hoảng sợ.
“Hoàng Tuyền, ông nghe tôi nói này”.
Ông ta lo lắng nói: “Chỉ cần ông thả tôi ra, tôi sẵn sàng truyền toàn bộ sức mạnh cho ông, giúp ông trở thành Nguyên Thần mới của đệ tam trọng thiên, trở thành thần thoại lưu danh mãi mãi, thế nào?”
Thần tử Hoàng Tuyền chỉ nhếch môi bật cười.
“Nguyên Thần, trước giờ ông cứ luôn kiêu ngạo ở trên cao, bây giờ cũng biết sợ rồi sao?”
“Giờ ông biết mình sắp chết, ông nghĩ tôi sẽ thả ông ra để nuôi ong tay áo à?”
Nói rồi ông ta cũng phớt lờ Nguyên Thần, ngược lại nhìn sang Diệp Thiên.
“Diệp Lăng Thiên, mặc dù tôi và cậu không phải là đối thủ, cũng chỉ mới quen nhau một năm, nhưng nói thật tôi cũng rất ngưỡng mộ cậu, không kém hơn Cổ Cận Hồn năm đó”.
“Với tu vi của của mười phương chủ tế của cậu thì có thể cầm chân Nguyên Thần trong hai mươi giây, điều này mới làm cho tôi có thể thành công dệt “sức mạnh Nguyên Hạch” thành một biển sấm sét, thực hiện sát chiêu cuối cùng này”.
“E là Cổ Cận Hồn năm đó sống lại cũng chưa chắc có thể làm được điều này”.
Mắt ông ta lóe lên tia mờ mịt.
“Nói thật thì tôi rất hy vọng cậu có thể có tác dụng với tôi, làm việc cho tôi, nhưng tôi biết cậu có tính cách giống Cổ Cận hồn, không bao giờ chịu thua trước một ai”.
“Hơn nữa, ân oán giữa tôi và cậu không thể giải quyết hết được, tôi biết nếu để cho cậu sống, cậu chắc chắn sẽ tìm cách giết tôi”.
“Thế nên hôm nay tôi sẽ dùng “sức mạnh Nguyên Hạch” để tiễn cậu đi. Cậu yên tâm, sau khi cậu chết, tôi sẽ hồi sinh Diệp Kình Thương theo thỏa thuận với cậu”.
“Chỉ là cậu không thể nhìn thấy ngày hôm đó rồi”.
Vừa dứt lời, lòng bàn tay thần tử Hoàng Tuyền cũng siết chặt biển sấm không màu đó.
“Ầm!”
Biển sấm sét không màu bỗng sụp đổ, lúc này sức mạnh Nguyên Hạch có thể ăn mòn mọi thứ đó cũng bùng nổ, tràn vào cơ thể Diệp Thiên và Nguyên Thần, cơ thể họ liên tục vặn vẹo biến dạng trong dòng sức mạnh vô tận, lúc thì nở ra, lúc thì co lại, cuối cùng hai tiếng động lớn vang lên, cơ thể họ nổ tung thành đốm sáng khắp bầu trời, thần hồn cũng bị nghiền nát thành từng mảnh.
Cơ thể Diệp Thiên và Nguyên Thần bị nổ tung, biến mất khỏi thế gian hoàn toàn.
Trong không gian tối tăm vô tận chỉ còn lại tiếng cười điên cuồng, chói tai của thần tử Hoàng Tuyền: “Đệ tam trọng thiên thuộc về tôi, ha ha”.