Diệp Thiên đưa mắt ra hiệu bảo Cố Giai Lệ yên tâm, sau đó quay sang phía Tiếu Văn Nguyệt.
“Tiếu Văn Nguyệt, đưa cô ấy về giúp tôi nhé!”.
Lí Tinh Tinh đã không còn chịu nổi áp lực này nữa, cứ thế kéo Cố Giai Lệ đi ra ngoài cửa, ánh mắt Tiếu Văn Nguyệt hơi chững lại, run run một hồi, ánh mắt phẫn nộ cuối cùng cũng thay đổi, nói với giọng có chút không nỡ: “Vậy anh làm thế nào? Anh định ở lại đây một mình thật sao?”.
“Về nhà với tôi đi, chuyện này tôi sẽ nói với bố mẹ tôi, họ chắc sẽ có cách có thể khắc phục, không đến mức để chuyện rơi vào kết cục xấu nhất”.
Diệp Thiên nghe xong lắc đầu nói: “Không cần, chuyện do tôi làm tôi sẽ tự giải quyết, chuyện này đừng nói với cô Hà, thôi các cô mau đi đi!”.
Tiếu Văn Nguyệt nhìn vẻ mặt bình thản của Diệp Thiên, như thể có dự tính trước, cô ta lập tức lắc đầu, chỉ có thể thầm thở dài bất lực.
Cô ta đã đưa ra gợi ý rồi, nhưng Diệp Thiên vẫn cứ khăng khăng theo ý mình, kiên định với quyết định của bản thân, hành vi này nói dễ nghe thì là có khí phách, nói khó nghe thì là không biết tự lượng sức mình.
Nghĩ đến đây, cô ta không lo cho Diệp Thiên nữa, mà cùng Lí Tinh Tinh đưa Cố Giai Lệ ra khỏi quán bar.
Ba cô gái đi khỏi, Diệp Thiên như thể người không liên quan vậy, cậu đến ngồi dựa vào ghế sofa, hai tay kê sau đầu, vô cùng thảnh thơi, như thể đang chờ đợi gì đó.
Vài phút sau, cánh cửa quán bar bị người ta đạp mạnh, một đám người ùn ùn xông vào, trông cũng phải đến hơn 30 người, khiến quán bar trở nên vô cùng chật chội.
Một người đàn ông to cao khoác áo gió, khoảng 30 tuổi, trông vô cùng sắc bén, mặt mày dữ tợn.
Hắn nhìn thấy cảnh tượng bên trong, liền lập tức chạy đến bên cạnh Viên Phong đỡ hắn dậy.
“Anh Phong, anh thế nào rồi? Không sao chứ?”.
Đầu Viên Phong chảy đầy máu, lúc này mới lờ mờ tỉnh lại, nhưng vẫn chưa tỉnh táo hẳn.
Biểu cảm gã đàn ông khoác áo gió trở nên vô cùng khó coi, ánh mắt dữ tợn cực độ lóe lên ý nghĩ giết người.
Hắn đưa Viên Phong cho đàn em chăm sóc, còn mình đứng dậy nhìn về phía mọi người rồi hét lớn
“Là ai đã làm, cút ra đây cho tao!”
“Là ai làm? Cút ra đây cho tao!”.
Gã đàn ông khoác áo gió nổi cơn giận ngút trời, trong mắt đầy sự căm phẫn.
Vừa trong tối nay hắn nhận được tin tức Viên Phong đang uống rượu trong quán bar trên phố Bar thuộc khu vực quản lý của mình. Hắn còn định xử lý xong một vài việc riêng rồi mới tới chỗ Viên Phong tiếp vài ly, để mối quan hệ được thân thiết hơn, sau này ở dưới trướng Viên Phong, hắn có tiếng nói hơn.
Nhưng chỉ một lúc sau đã có người báo lại Viên Phong bị đánh bất tỉnh trong quán bar, hắn không còn tâm trí nào quan tâm đến chuyện khác nữa, lập tức kéo theo ba mươi tên đàn em xông tới quán.
Nhìn thấy trên mặt Viên Phong toàn là máu, ngay cả gan giết người hắn cũng có rồi. Lâu lắm Viên Phong mới tới phố quán Bar của hắn để chơi, kết quả lại trở nên thế này. Sau khi Viên Phong tỉnh lại chắc chắn sẽ nổi cơn giận lôi đình, nói hắn làm ăn không ra gì, mất đi sự yêu quý của Viên Phong, không còn được xem trọng.
Hơn nữa, có người dám đánh Viên Phong ở phố quán Bar hắn phụ trách thì đúng là một sự sỉ nhục lớn đối với hắn.
Khi chủ quán bar Lục Tử Thiên thấy gã đàn ông khoác áo gió chất vấn, bèn vội vàng tiến tới và nói nhỏ vào tai hắn vài câu.
Gã đàn ông khoác áo gió quay sang nhìn thẳng vào Diệp Thiên.
“Thằng khốn kia, là mày ra tay à?”.
Đôi mắt hắn gườm gườm, rồi khẽ nheo lại tạo thành một vòng cung, nhuốm màu nguy hiểm.
“Cậu thanh niên này xui rồi!”.
“Cậu ta đánh Viên Phong, bây giờ đại ca Từ Á Lam ở phố thương mại trung tâm đến rồi, chắc chắn anh ta sẽ không tha cho nó đâu!”.
Nhiều người tinh mắt đã nhận ra người đàn ông khoác áo gió là gã đầu gấu Từ Á Lam ở phố thương mại trung tâm.
Từ Á Lam nhìn thẳng Diệp Thiên, trong lòng hơi kinh ngạc, hắn không ngờ Diệp Thiên tuổi còn nhỏ lại có dũng khí như vậy, dám đánh Viên Phong, hơn nữa ra tay độc ác đến mức này.
“Làm tôi đánh đấy, sao nào?”.
“Tiếu Văn Nguyệt, đưa cô ấy về giúp tôi nhé!”.
Lí Tinh Tinh đã không còn chịu nổi áp lực này nữa, cứ thế kéo Cố Giai Lệ đi ra ngoài cửa, ánh mắt Tiếu Văn Nguyệt hơi chững lại, run run một hồi, ánh mắt phẫn nộ cuối cùng cũng thay đổi, nói với giọng có chút không nỡ: “Vậy anh làm thế nào? Anh định ở lại đây một mình thật sao?”.
“Về nhà với tôi đi, chuyện này tôi sẽ nói với bố mẹ tôi, họ chắc sẽ có cách có thể khắc phục, không đến mức để chuyện rơi vào kết cục xấu nhất”.
Diệp Thiên nghe xong lắc đầu nói: “Không cần, chuyện do tôi làm tôi sẽ tự giải quyết, chuyện này đừng nói với cô Hà, thôi các cô mau đi đi!”.
Tiếu Văn Nguyệt nhìn vẻ mặt bình thản của Diệp Thiên, như thể có dự tính trước, cô ta lập tức lắc đầu, chỉ có thể thầm thở dài bất lực.
Cô ta đã đưa ra gợi ý rồi, nhưng Diệp Thiên vẫn cứ khăng khăng theo ý mình, kiên định với quyết định của bản thân, hành vi này nói dễ nghe thì là có khí phách, nói khó nghe thì là không biết tự lượng sức mình.
Nghĩ đến đây, cô ta không lo cho Diệp Thiên nữa, mà cùng Lí Tinh Tinh đưa Cố Giai Lệ ra khỏi quán bar.
Ba cô gái đi khỏi, Diệp Thiên như thể người không liên quan vậy, cậu đến ngồi dựa vào ghế sofa, hai tay kê sau đầu, vô cùng thảnh thơi, như thể đang chờ đợi gì đó.
Vài phút sau, cánh cửa quán bar bị người ta đạp mạnh, một đám người ùn ùn xông vào, trông cũng phải đến hơn 30 người, khiến quán bar trở nên vô cùng chật chội.
Một người đàn ông to cao khoác áo gió, khoảng 30 tuổi, trông vô cùng sắc bén, mặt mày dữ tợn.
Hắn nhìn thấy cảnh tượng bên trong, liền lập tức chạy đến bên cạnh Viên Phong đỡ hắn dậy.
“Anh Phong, anh thế nào rồi? Không sao chứ?”.
Đầu Viên Phong chảy đầy máu, lúc này mới lờ mờ tỉnh lại, nhưng vẫn chưa tỉnh táo hẳn.
Biểu cảm gã đàn ông khoác áo gió trở nên vô cùng khó coi, ánh mắt dữ tợn cực độ lóe lên ý nghĩ giết người.
Hắn đưa Viên Phong cho đàn em chăm sóc, còn mình đứng dậy nhìn về phía mọi người rồi hét lớn
“Là ai đã làm, cút ra đây cho tao!”
“Là ai làm? Cút ra đây cho tao!”.
Gã đàn ông khoác áo gió nổi cơn giận ngút trời, trong mắt đầy sự căm phẫn.
Vừa trong tối nay hắn nhận được tin tức Viên Phong đang uống rượu trong quán bar trên phố Bar thuộc khu vực quản lý của mình. Hắn còn định xử lý xong một vài việc riêng rồi mới tới chỗ Viên Phong tiếp vài ly, để mối quan hệ được thân thiết hơn, sau này ở dưới trướng Viên Phong, hắn có tiếng nói hơn.
Nhưng chỉ một lúc sau đã có người báo lại Viên Phong bị đánh bất tỉnh trong quán bar, hắn không còn tâm trí nào quan tâm đến chuyện khác nữa, lập tức kéo theo ba mươi tên đàn em xông tới quán.
Nhìn thấy trên mặt Viên Phong toàn là máu, ngay cả gan giết người hắn cũng có rồi. Lâu lắm Viên Phong mới tới phố quán Bar của hắn để chơi, kết quả lại trở nên thế này. Sau khi Viên Phong tỉnh lại chắc chắn sẽ nổi cơn giận lôi đình, nói hắn làm ăn không ra gì, mất đi sự yêu quý của Viên Phong, không còn được xem trọng.
Hơn nữa, có người dám đánh Viên Phong ở phố quán Bar hắn phụ trách thì đúng là một sự sỉ nhục lớn đối với hắn.
Khi chủ quán bar Lục Tử Thiên thấy gã đàn ông khoác áo gió chất vấn, bèn vội vàng tiến tới và nói nhỏ vào tai hắn vài câu.
Gã đàn ông khoác áo gió quay sang nhìn thẳng vào Diệp Thiên.
“Thằng khốn kia, là mày ra tay à?”.
Đôi mắt hắn gườm gườm, rồi khẽ nheo lại tạo thành một vòng cung, nhuốm màu nguy hiểm.
“Cậu thanh niên này xui rồi!”.
“Cậu ta đánh Viên Phong, bây giờ đại ca Từ Á Lam ở phố thương mại trung tâm đến rồi, chắc chắn anh ta sẽ không tha cho nó đâu!”.
Nhiều người tinh mắt đã nhận ra người đàn ông khoác áo gió là gã đầu gấu Từ Á Lam ở phố thương mại trung tâm.
Từ Á Lam nhìn thẳng Diệp Thiên, trong lòng hơi kinh ngạc, hắn không ngờ Diệp Thiên tuổi còn nhỏ lại có dũng khí như vậy, dám đánh Viên Phong, hơn nữa ra tay độc ác đến mức này.
“Làm tôi đánh đấy, sao nào?”.