Chương 1548
Hắc Bạch Song Sát nghe vậy, khinh thường chẳng thèm ngó đến, mang theo mấy phần trào phúng.
“Điển Vinh, chúng ta cũng coi như quen biết đã lâu, nói những lời hung ác này với chúng tôi có tác dụng gì sao?”
“Lại nói, La Võng và Liên minh Võ thuật vốn thuộc hai phe phương Tây và phương Đông đối lập với nhau, chẳng phải vốn đã là kẻ thù một mất một còn rồi sao?”
Jone liếc mắt nhìn Điển Vinh, khóe miệng nở nụ cười mỉa.
Trên mặt Doyle cũng tràn đầy tươi cười, Diệp Thiên bị Hắc Bạch Niết Bàn của bọn họ nổ chết, trừ bỏ được mối họa lớn của La Võng, đương nhiên bọn họ cảm thấy hài lòng mỹ mãn rồi.
Ông ta cúi đầu nhìn Đàm Băng Băng ở bên dưới, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Đàm Băng Băng lộ đầy tuyệt vọng.
Chỉ thấy Doyle nhếch miệng cười, nụ cười vô cùng dữ tợn.
“Ripper, cô vốn là một trong những sát thủ át chủ bài của La Võng chúng tôi, đứng thứ ba trong bảng xếp hạng Sát thủ quốc tế, từ trước đến giờ La Võng chúng tôi đối xử với cô không tệ, nhưng không ngờ cô lại vì một người ngoài mà phản bội La Võng, còn trở thành người hầu của cậu ta!”
“Dựa theo bộ luật thép của La Võng, cô nên bị phế bỏ tu vi, vĩnh viễn nhốt vào địa lao của La Võng, ở trong đó nếm trải mùi vị dày vò đến hết quãng đời còn lại, là cô tự đi theo chúng tôi, hay vẫn phải để chúng tôi ra tay?”
Jone cũng nhìn xuống, trong mắt đều là lạnh giá.
“Ripper, cô hẳn phải biết, cho dù cô giẫy giụa như thế nào thì cũng vô dụng, đã mất đi che chở của Diệp Lăng Thiên, trái lại tôi cũng muốn nhìn thử xem, còn có ai có thể đến cứu cô!”
Trong lòng Đàm Băng Băng lạnh buốt, đối mặt với hai hộ pháp của La Võng này, cô ta thật sự ngay cả suy nghĩ chống lại cũng không có, giữa siêu phàm thần phẩm và vương cấp trăm năm, quả thật kém quá xa.
Đã mất đi che chở của Diệp Thiên, cô ta cũng chỉ là dê con đợi làm thịt, không thể trốn đi đâu được.
Nhìn đám mây hình nấm chưa hề tiêu tan đi kia, nghĩ đến Diệp Thiên vì cô ta mà dũng cảm đứng ra chiến đấu với Hắc Bạch Song Sát rồi ngã xuống, trong lòng vô cùng đau xót, một giọt nước mắt chảy xuống.
Cô ta hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn lên trời, trong mắt toát vẻ kiên quyết.
“Tôi sẽ không về La Võng với các ông, nếu chủ nhân đã vì tôi mà chết, vậy tôi là người hầu của cậu ấy cũng không có tư cách sống tiếp, các ông giết tôi đi!”
Cô ta tản hết chân nguyên trên người, không còn chút phòng ngự nào, chậm rãi nhắm mắt lại, bày ra dáng vẻ vươn đầu chịu chết, vậy mà không hề có biểu cảm sợ hãi khi đứng trước cái chết.
“Ồ?”
Hắc Bạch Song Sát cũng hơi bất ngờ về phản ứng của Đàm Băng Băng, nhưng bọn họ có tu vi hơn trăm năm, đã sớm nhìn thấu việc đời, đối mặt với tính mạng con người đều là lạnh nhạt, không thèm đế ý giống như đối với con sâu cái kiến.
Cho dù Đàm Băng Băng là một vị siêu phàm thần phẩm, cũng từng là sát thủ cao cấp của La Võng, nhưng trong mắt bọn họ cô ta cũng chỉ là kiến hôi mà thôi.
Nhìn thấy thái độ kiên quyết của Đàm Băng Băng, hai người nở nụ cười lạnh lùng, trên bàn tay đã ngưng tụ ra chân nguyên.
“Ripper, đây là lựa chọn của bản thân cô, Diệp Lăng Thiên đã chết, nếu cô muốn chọn xuống địa ngục với cậu ta, chúng tôi giúp cô!”
Jone mở ra năm ngón tay, chân nguyên ngưng tụ ra lơ lửng trên không trung, chuẩn bị đánh xuống Đàm Băng Băng.
Nhưng vào lúc này, tiếng xé gió đột ngột truyền đến.