Lòng bàn tay lấp lánh màu sắc sao trời đen trắng của Diệp Thiên thọc thẳng vào lưng Thủy Tổ Vạn Thú, chộp lấy xương cột sống ở phía sau.
Sau đó cậu bỗng dùng sức, sức mạnh thân xác của Vạn Cổ Hỗn Độn Thể bùng lên, giật mạnh ra.
"Soạt!".
Cả một khúc tủy sống hoàn chỉnh bị lôi ra, tách hoàn toàn khỏi máu thịt của Thủy Tổ Vạn Thú.
Khúc tủy sống này lấp lánh ánh sáng ngũ sắc, được ngưng tụ từ tinh hoa sức mạnh của các loài thú chí tôn trong vũ trụ, cũng là bản nguyên sức mạnh của Mãng Hoang Long Thần Thể.
Nhưng bây giờ nó đã bị Diệp Thiên lấy ra bằng thủ đoạn tàn bạo, khiến người ta vô cùng kinh hãi.
Tủy sống thú tổ bị Diệp Thiên lấy ra, nỗi đau đớn dữ dội khiến Cơ Xương Hạo phát ra tiếng gầm rú ai oán, máu trong người ông ta phun ra từ miệng vết thương, nhuộm đỏ hư không.
Cơ thể của Cơ Xương Hạo nhanh chóng khô héo thu nhỏ với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường. Sức mạnh của Mãng Hoang Long Thần Thể lại càng biến mất nhanh hơn, không để lại chút dấu vết gì.
Đường đường là Thủy Tổ Vạn Thú, mà trong chớp mắt đã hóa thành một thi thể héo quắt, chỉ còn cái sọ đầu lâu trơ trọi.
Phía xa, Độc Cô Cảnh Viêm vừa ổn định cơ thể thì chứng kiến cảnh tượng này, hai mắt lập tức trợn tròn, như muốn nứt ra.
Phải biết rằng Mãng Hoang Long Thần Thể của Cơ Xương Hạo xếp thứ hai trong số mười đạo thể trường sinh, dù phòng ngự hay tấn công cũng vô cùng đáng sợ.
Nhưng Diệp Thiên lại rút cả khúc tủy sống của Cơ Xương Hạo như tháo một món đồ chơi, sức mạnh thân xác mà cậu thể hiện khủng khiếp đến mức ông ta phải cảm thán.
"Vèo!".
Diệp Thiên thẳng tay ném tủy sống của Cơ Xương Hạo vào nhẫn không gian. Nhưng đúng lúc này, cái đầu của Cơ Xương Hạo bỗng lóe lên một tia sáng, chỉ thấy một thể thú linh ảo ảnh bắn ra từ đỉnh đầu của ông ta.
Đó chính là linh hồn của Cơ Xương Hạo, mất Mãng Hoang Long Thần Thể, tự biết bản thân không thể chống lại Diệp Thiên, nên ông ta dứt khoát rời khỏi thần phủ, dùng trạng thái linh hồn bỏ chạy.
"Ông đánh mất Mãng Hoang Long Thần Thể thì đã không còn khả năng xuyên qua không gian, còn muốn trốn sao?".
Diệp Thiên không vội đuổi theo mà chỉ cười khẩy, năm ngón tay siết chặt, chộp về phía linh hồn của ông ta.
Lòng bàn tay lập tức tỏa ra lực hút, hóa thành một lốc xoáy khổng lồ. Bị luồng sức mạnh này dẫn dắt, tốc độ linh hồn của Cơ Xương Hạo nhanh chóng chậm lại, sau đó bị kéo về phía trung tâm lốc xoáy, khó mà tháo chạy.
"Không!".
Cảm nhận được khí tức chết chóc đến gần, Cơ Xương Hạo biến sắc, không còn quan tâm đến khí tiết cao ngạo của Thủy Tổ Vạn Thú nữa, gào lên.
"Độc Cô, mau cứu tôi với!".
Độc Cô Cảnh Viêm đã sớm có hành động, khoảnh khắc Diệp Thiên tạo lực hút, cơ thể của ông ta đã xuyên qua hư không mà đến, nhanh chóng xuất hiện trước linh hồn của Cơ Xương Hạo.
Chỉ thấy đôi mắt ông ta lóe lên thần quang, sức mạnh thần niệm tràn ra, hóa thành một bàn tay thần niệm rắn chắc, túm lấy linh hồn của Cơ Xương Hạo, muốn kéo ông ta khỏi lực hút của Diệp Thiên.
"Độc Cô Cảnh Viêm, bây giờ ông tự bảo vệ bản thân đã khó, còn muốn cứu người nữa sao?".
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, nhìn động tác của Độc Cô Cảnh Viêm liền phì cười, tay còn lại cũng giơ lên, chộp về phía đỉnh đầu.
Trong chớp mắt, rất nhiều điểm trắng trong Hỗn Độn Thần Vực lan ra, sau đó mấy chục luồng sáng trắng bắn ra từ những đốm trắng này, hội tụ trong lòng bàn tay Diệp Thiên.
Đây chính là Hỗn Độn Thần Quang từng tiêu diệt Thiên Dưỡng Sinh thành hư vô.
Mấy chục luồng Hỗn Độn Thần Quang hội tụ lại, dần ngưng thành một thanh trường mâu dài mấy trượng trong tay Diệp Thiên. Từng luồng sấm sét màu đen quấn quanh trường mâu, rồi lại biến nó thành hai màu đen trắng.
"Đi đi, mâu hỗn độn!".
Quang mâu thành hình, Diệp Thiên lập tức vung cánh tay, ném mạnh nó ra.
"Vèo!".
Quang mâu được sấm sét màu đen quấn quanh lướt qua lốc xoáy kia, đâm thẳng vào hư không.
"Hử?".
Giờ phút này, Độc Cô Cảnh Viêm đang dùng hết sức duy trì sức mạnh thần niệm để đưa Cơ Xương Hạo đi. Nhưng ngay sau đó, ông ta bỗng cảm nhận được một luồng khí tức chết chóc cực kỳ mãnh liệt.
Cảm giác này khiến ông ta nổi cả da gà, các tế bào toàn thân cũng run rẩy dữ dội, phát ra cảnh báo.
"Nguy rồi!".
Trong lúc ông ta bừng tỉnh, một tia sấm sét màu đen hiện ra ngay trước mặt ông ta, sau đó mũi mâu màu trắng kia đập vào mắt, gần như chạm vào sống mũi của ông ta.
Thêm mấy tấc nữa là đầu của ông ta đã bị quang mâu xuyên qua.
Nhưng ngay sau đó, Độc Cô Cảnh Viêm liền làm một hành động khiến Diệp Thiên không thể ngờ được.
Chỉ thấy Độc Cô Cảnh Viêm giẫm mạnh chân xuống hư không, rồi bay lùi lại, đồng thời bàn tay khổng lồ thần niệm của ông ta dùng sức rất mạnh, kéo linh hồn của Cơ Xương Hạo chắn trước mâu hỗn độn.
"Lão già xảo quyệt, đừng có trách tôi!".
Giọng nói của Độc Cô Cảnh Viêm vang lên, còn Cơ Xương Hạo không kịp kêu lên tiếng nào đã bị mâu hỗn độn xuyên qua linh hồn.
Bị mâu hỗn độn xuyên qua, linh hồn của Cơ Xương Hạo liền nhanh chóng biến mất, hóa thành tro tàn tan biến trong Hỗn Độn Thần Vực.
Sau khi giết Cơ Xương Hạo, thế lao của mâu hỗn độn hơi khựng lại, nhưng vẫn lao về phía Độc Cô Cảnh Viêm.
Nhưng có linh hồn của Cơ Xương Hạo ngăn cản, Độc Cô Cảnh Viêm liền có nhiều thời gian phản ứng hơn, hàn khí Hoàng Tuyền cấp năm lập tức bùng phát, thủ ấn của ông ta cũng không ngừng biến đổi, ngưng thành một ấn kết khó hiểu trước người.
Chỉ trong một giây, ông ta đã ngưng được chín chín tám mốt ấn kết, sau đó tất cả ấn kết xếp chồng lên nhau, tỏa ra ánh sáng màu vàng lam rợp trời, hóa thành kết giới hình vuông khổng lồ.
"Hoàng Tuyền Chi Giới!".
Mâu hỗn độn đâm thẳng tới, va vào kết giới màu vàng lam này. Hai bên tiếp xúc, dù mạnh như mâu hỗn độn mà cũng bắt đầu méo mó biến dạng trong kết giới này.
Còn kết giới vàng lam cũng bắt đầu dao động mạnh, hiển nhiên cũng khó mà chịu đựng được sức mạnh của mâu hỗn độn.
Tốc độ của mâu hỗn độn trong kết giới nhanh chóng giảm xuống, nhưng vẫn lao về phía Độc Cô Cảnh Viêm từng chút một, cuối cùng dừng trước người ông ta một trượng.
Độc Cô Cảnh Viêm thở phào, tưởng đã chặn được kích này của Diệp Thiên, nhưng cậu lại bất ngờ nắm chặt bàn tay, khẽ thốt lên.
"Bùm!".
Mâu hỗn độn tỏa ra ánh sáng màu trắng mãnh liệt, sau đó thần lôi màu đen cũng cuồn cuộn, hai màu đen trắng giao nhau, bất ngờ phát nổ.
"Ầm!".
Âm thanh rất lớn vang khắp Hỗn Độn Thần Vực, tuy Độc Cô Cảnh Viêm lập tức rút lui ngay, nhưng vẫn bị vụ nổ gây ảnh hưởng, phun tra một ngụm máu. Lồng ngực ông ta xuất hiện một cái lỗ đủ để xuyên thấu tạng phủ, bay vào sâu hơn trong Hỗn Độn Thần Vực.
Diệp Thiên nắm chặt bàn tay, mấy chục luồng Hỗn Độn Thần Quang hội tụ, lại hóa thành mâu hỗn độn màu đen trắng.
"Chỉ cần một kích này nữa!".
Cậu khẽ thì thào, dường như tự nói với chính mình, sau đó rướn người hết cỡ, đang định phóng mâu hỗn độn ra.
Nhưng đúng lúc này, động tác của cậu bỗng khựng lại, đôi mắt co rút.
"Phụt!".
Cậu phun ra một ngụm máu, loạng choạng lùi lại, mâu hỗn độn trong tay cũng nổ tung thành những đốm sáng đầy trời.