Chương 1127
“Ông có cái bản lĩnh đó hay không?”
Người thanh niên đó chính là Diệp Thiên, một tay của cậu còn đang cầm bánh đậu xanh trong buổi tiệc của Song Tu Tông.
Trong đám thanh niên hàng trăm người chỉ có một mình cậu là lên tiếng, còn những người khác thì đều im lặng.
Một vài người đã từng chứng kiến sự uy nghiêm của Diệp Thiên, đều âm thầm tán thưởng còn những người không biết Diệp Thiên thì đều tỏ ra bàng hoàng.
Ngoại Vực Ma Môn, lúc này có bốn cao thủ đang có mặt, người yếu nhất là Hứa Phi Đằng cũng đã bước vào cảnh giới chí tôn võ thuật, đến cả Thích Kiếm Anh cũng có thể bị đánh bại trong một giây. Vậy thì càng không cần nói tới ba vị cảnh giới siêu phàm phía sau nữa?
Đến cả hai vị cao thủ siêu phàm của Song Tu Tông đều đanh mặt, Diệp Thiên là một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch thì lấy đâu ra dũng khí đó?
Đến cả thiếu chủ Song Tu Tông Thượng Quan Uyển Nhi đều cảm thấy không dám tin. Dù sao thì cô ta cũng từng cố gắng cảm nhận Diệp Thiên hai lần nhưng đều không cảm nhận được bất kỳ khí tức gì trên người cậu. Vậy mà lúc này cậu lại dám lên tiếng, lại còn là nói với Lương Đồ Huyết – lão tổ của phái Huyết Thủ nữa chứ? Nói thẳng ra, đến cô ta còn không dám, sao Diệp Thiên lại dám chứ.
Cô ta khẽ dao động đôi mắt xinh đep, nhìn Hoa Lộng Ảnh với vẻ lo lắng thì phát hiện Hoa Lộng Ảnh trông vô cùng thư thái, không hề có ý quan tâm tới lời nói của Diệp Thiên, khiến cô ta càng thêm nghi ngờ.
“Lẽ nào, người này thật sự có khả năng đối đầu với Phái Huyết Thủ sao? Lẽ nào người này chính là hậu nhân của tông phái cổ xưa nào đó?”
Khi Thượng Quan Uyển Nhi còn đang nghi ngờ thì Hứa Phi Đằng đã lên tiếng.
“Tên nhãi khốn khiếp, cậu là cái thá gì mà dám nói sư tổ của chúng tôi?”
“Hôm nay sư tổ đích thân tới đây là để giết sạch đám mèo mả gà đồng của võ lâm Trung Nguyên. Điều này dễ như trở bàn tay thôi, cậu dám chất vấn sư tổ của chúng tôi sao?”
Hứa Phi Đằng quay qua chắp tay trước Lương Huyết Đồ.
“Sư tổ, thằng nhãi này ngông cuồng quá, để Hứa Phi Đằng dâng đầu hắn lên cho sư tổ!”
Lương Huyết Đồ vô cùng điềm nhiên. Ông ta liếc nhìn Diệp Thiên và khẽ gật đầu.
Hứa Phi Đằng nhếch miệng để lộ nụ cười tàn nhẫn. Bỗng nhiên có một người nhảy ra, bỏ qua mấy thanh niên kia và xông thẳng vào giữa đám quan khác.
“Hỏng rồi!”
Thượng Quan Uyển Nhi kinh hãi. Với thực lực của Hứa Phi Đằng thì đến Thích Kiếm Anh cũng sẽ bị đánh bại trong vài giây. Vậy thì đối phó với Diệp Thiên chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao?
Cô ta bỗng nảy ra một ý nghĩ, định chuẩn bị lao lên cứu viện thì Chúa Tể Hắc Ám Giang Tuyết Hoa ở trước mặt đã đưa tay lên và ngăn lại.
“Ông ngoại!”
Giang Tuyết Hoa mỉm cười, khẽ lắc đầu khiến cô ta cảm thấy không hiểu.
Lúc này, Hứa Phi Đằng đã đáp xuống vị trí của Diệp Thiên. Anh ta giáng xuống một chưởng với sức mạnh bùng nổ tạo thành một đường chưởng lao về phía Diệp Thiên.
Diệp Thiên không hề tỏ ra dao động. Hoa Lộng Ảnh ở bên cạnh cả người cứng đơ, đang định ra tay thì nào ngờ Dương Duyệt quát lên.
“Tiểu Cương, ra tay!”
Lúc này từng thớ thịt trên người Dương Cương nổi lên cuồn cuộn, khí thế phóng ra, kiếm sắt sau lưng tự động nảy lên, được Dương Cương quét thẳng tới chưởng đánh của Hứa Phi Đằng