Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ảo ảnh yêu hoàng khổng lồ tọa trấn ở hư không, bao trùm cả núi Vân Vụ, trong màn sáng màu đỏ như máu bắn ra vô số tơ nhỏ màu đỏ tươi, xuyên qua kết giới sức mạnh của núi Vân Vụ, bắn vào trong núi.

Huyền Minh nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt đầy vẻ mong chờ, chắp tay sau lưng đứng ở chân trời, yên lặng chờ mọi chuyện xảy ra.

Lúc này, đội ngũ đoạt bảo ở trong núi Vân Vụ đang mải mê khai quật báu vật, không hề biết một trận tàn sát lặng lẽ sắp giáng xuống.

Một đội ngũ đoạt bảo đang đi vào trong bụng núi, xung quanh là một sơn cốc hình vòng tròn, cảnh sắc hấp dẫn.

Do lúc bức tranh Yêu Hoàng Thánh Tượng Đồ triển khai, kết giới sức mạnh xung quanh núi Vân Vụ chưa tản ra, nên không có ai phát hiện ra sự khác thường trên bầu trời.

Đội ngũ đoạt bảo gồm chín người này đang cầm pháp khí tìm kiếm, tìm kiếm tỉ mỉ những thiên tài địa bảo có khả năng tồn tại ở xung quanh.

"Tôi tìm thấy rồi!".

Một tu sĩ nguyên anh lục phẩm bỗng dưng hét lên, chỉ vào pháp khí tìm kiếm đang tỏa ánh sáng yếu ớt trong tay.

"Pháp khí có phản ứng rồi, mọi người tìm kĩ đi, chắc là ở quanh đây thôi".

Những người còn lại nghe thấy thế đều lộ vẻ vui mừng, bắt đầu đưa mắt dò xét xung quanh, không bỏ qua bất cứ một chi tiết nhỏ nào.

Vị nguyên anh lục phẩm mới lên tiếng kia cũng đang định dựa vào cảm ứng của pháp khí để tìm kiếm vị trí cụ thể của thiên tài địa bảo, nhưng đúng lúc này, một cảnh tượng vô cùng quỷ dị bỗng dưng xuất hiện.

Chỉ thấy tu sĩ nguyên anh kia vừa đứng dậy đã như bị luồng sức mạnh vô hình nào đó điểm huyệt, đứng bất động tại chỗ.

Những thành viên khác cảm thấy là lạ đều ngoảnh lại nhìn, đang định lên tiếng hỏi thì ngay sau đó, sắc mặt tất cả bọn họ đều trở nên căng cứng.

Chỉ thấy cơ thể của vị nguyên anh lục phẩm đang cầm pháp khí tìm kiếm nhanh chóng co rúm lại, thân thể vốn cao gần hai mét trong chớp mắt chỉ còn như một tờ giấy mỏng. Quần áo của ông ta cũng do cơ thể bị thu nhỏ mà rơi xuống đất.

"Rắc!".

Tiếng xương gãy không ngừng vang lên, cơ thể ông ta thu nhỏ với tốc độ nhanh hơn, dường như xương cốt toàn thân đang bị chèn ép vỡ nát. Sau đó nước máu sền sệt rỉ ra, trộn lẫn nội tạng đã bị ép nát bét, khiến mọi người há hốc miệng sợ hãi.

Nước máu chảy xuống, sau đó ngấm vào đất một cách quỷ dị, biến mất trong nháy mắt, cứ như ở sâu trong lòng đất có thứ gì đó đang hút số máu này.

Vị nguyên anh lục phẩm kia đã hóa thành một cái xác da bọc xương, không còn chút huyết sắc nào, ngay cả linh hồn cũng đã tan biến, sau đó ngã vật ra đất, từ giã cõi đời.

"Ơ..."

Những người còn lại trong đội ngũ đoạt bảo đều tỏ vẻ chấn động, trong lòng vô cùng kinh hãi.

Trong đội ngũ này thì nguyên anh lục phẩm đã được coi là sức chiến đấu trung cao cấp, vậy mà bây giờ lại chết một cách quỷ dị thê thảm như vậy, ai mà không sợ chứ?

Quả nhiên, chỉ một lát sau, một nguyên anh tứ phẩm khác cũng gặp chuyện tương tự, hóa thành một vũng máu ngấm xuống đất, hoàn toàn bỏ mạng.

"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?".

Nỗi sợ hãi lặng lẽ lan ra trong lòng mọi người, nhưng cách thức tàn sát máu tanh và quỷ dị này vẫn chưa kết thúc. Từng người bắt đầu biến mất một cách bí ẩn, vô số nước máu ngấm xuống đất, một bữa tiệc tàn sát đã bắt đầu...

Phía bên này, đoàn Diệp Thiên đang đi trong sơn cốc Thanh Tuyền ở trung tâm núi Vân Vụ. Ở đây có một thác nước cao mấy chục mét, đổ từ trên trời xuống, bọt nước trắng xóa, hấp dẫn ánh nhìn.

Đám Long Tuyết Viên đều đi sau Diệp Thiên, tuy bọn họ mang theo pháp khí tìm kiếm, nhưng dường như Diệp Thiên không cần những thứ này, cậu cứ tiến thẳng về phía trước như đã xác định được mục tiêu.

Bọn họ không biết rằng Diệp Thiên có Càn Khôn Luyện Thần Ấn, bảo vật này không những có thể rèn luyện thần niệm, mà còn có thể chủ động cảm ứng được thiên tài địa bảo trong môi trường xung quanh, có thể chỉ cho Diệp Thiên biết vị trí của các bảo vật bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.

Diệp Thiên triển khai sức mạnh thần niệm, vừa vào núi Vân Vụ, cậu đã cảm nhận được khí tức dược liệu đặc biệt của Trường Sinh Hỏa Đằng, nên cậu cứ cắm đầu đi một mạch đến chỗ Trường Sinh Hỏa Đằng.

Cả đoàn người đang định vượt qua thác nước, đến phía đối diện, nhưng khi đến cạnh thác nước, Diệp Thiên bỗng dừng bước.

Mọi người thấy thế đều cảm thấy rất kỳ lạ, Long Huyền Tử cũng đi tới hỏi: "Sao thế Diệp thần tử?".

Diệp Thiên không trả lời mà chỉ nhíu mày, ngước mắt lên nhìn trời.

"Có thứ đang tới!".

"Có thứ đang tới?", Long Huyền Tử nghe thấy thế cũng ngước mắt lên, nhưng bầu trời vẫn yên lặng như thường, không nhìn thấy bất cứ thứ gì, khiến ông ta càng thấy khó hiểu hơn.

"Diệp thần tử, chúng ta cứ..."

Long Huyền Tử đang định xin chỉ thị của Diệp Thiên để tiếp tục lên đường, nhưng đúng lúc này, Diệp Thiên biến sắc, bất ngờ ra tay.

Chỉ thấy cậu bước tới đứng trước Long Tuyết Viên, sau đó chìa bàn tay ra nắm lấy bàn tay ngọc ngà của cô ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK