Kỳ Nhược Tuyết khóc đầy thương tâm trong vòng tay
của Diệp Thiên, còn Kỳ Nhược Yên đã sớm rơi vào trạng
thái thừ người ra.
Đôi mắt xinh đẹp của cô ta mở to, cô ta không dám tin
vào mắt mình.
Thi Ma, thủ lĩnh của mười hai Thiên Sát, được coi là
mạnh nhất trong mười hai Thiên Sát, ngay cả một chọi
một, cô ta cũng không thể chiếm được bất kỳ lợi thế nào.
Nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi, cô ta thậm chí còn
không kịp phản ứng xem chuyện gì đã xảy ra. Chỉ thấy Thi
Ma bị Diệp Thiên nhấc lên bằng một tay sau đó ném
xuống đất như ném bao rác vậy.
Trong mắt cô ta, Diệp Thiên, người mới chỉ đạt được
một số thành tựu nhỏ trong mấy tháng qua, làm sao có
thể có thực lực mạnh mẽ như vậy?
Nếu muốn giết Thi Ma trong chớp mắt, e rằng cho dù
là người mạnh nhất trong chín thiên tài xuất chúng hàng
đầu Hoa Hạ như Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Lí Thanh Du
cũng không thể làm được. Một cậu học sinh bình thường
còn con như Diệp Thiên làm sao có thể làm được điều đó
cơ chứ?
Đôi mắt xinh đẹp của cô ta hơi ngưng lại, cô ta không
khỏi run lên, hít vào một hơi lạnh, càng ngày càng cảm thấy khó tin, nhưng lúc này Diệp Thiên đã nhẹ nhàng đầy
Kỳ Nhược Tuyết ra.
“Cô gái ngốc nghếch, nếu như cô muốn càu nhàu,
muốn tìm người khóc lóc than thở thì gio không phải lúc
đâu. Cô tránh sang một bên trước đi đã!”
“Lần này vốn di tôi không định giúp cô, nhưng nể tình
chúng ta có một khoảng thoi gian quen biết nên tôi sẽ
giúp cô một lần nữa. Một lần giải quyết cho xong tất cả
phiền phức của cô”.
“Tránh sang một bên!”
Ánh mắt Kỳ Nhược Tuyết nhấp nháy, mặc dù muốn nói
với Diệp Thiên trăm ngàn lời, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn
lui về bên cạnh Kỳ Nhược Yên. Có điều cô ấy vẫn lo lắng
không biết rốt cuộc Diệp Thiên định làm gì.
Phải biết rằng ngay cả gia chủ nhà họ Lục là Lục Thiên Thư và cả sư phụ của Kỳ Nhược Yên đều không thể
giải quyết được đám người trước mặt này. Mỗi người trong
số họ đều có thực lực vô song. Tuy rằng Diệp Thiên đã
giải quyết Thi Ma, nhưng vẫn còn bao nhiêu cao thủ ở
đây, một mình Diệp Thiên làm sao đối phó được?
Diệp Thiên đứng thằng ngưoi dưới ánh trăng, sau đó
hơi nghiêng đầu nhìn Kỳ Nhược Yên ở phía sau.
“Kỳ Nhược Yên, lần trước gặp cô là lúc một kiếm
khách hạng ba từ Đào Quốc đang áp chế cô. Không ngờ
hôm nay gặp lại, cô vẫn ở trong tình cảnh khó coi như
vậy!”
Kỳ Nhược Yên nghe thấy vậy chợt cảm thấy kinh ngạc.
Lần trước ở Lư Thành, cô và Liễu Như Thành suýt chút
nữa bị tay kiếm khách Đảo Quốc giết chết. Cuối cùng có
một người thần bí ra tay giúp đỡ cứu bọn họ, chỉ dùng một ngón tay đã làm thanh đao quý của tay kiếm khách
đứt gãy.
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Kỳ Nhược Yên ngạc nhiên hỏi.
Diệp Thiên không trà lời mà chỉ khế lắc đầu, khóe
miệng nhếch lên một nụ cười, sau đó cậu chậm rãi đi về
phía trước vòng chiến.
Ánh mắt Kỳ Nhược Yên lại thay đổi, cô ta chợt nhận ra,
bóng lưng của Diệp Thiên lúc này hoàn toàn trùng trùng
với người đàn ông bí ẩn đã cứu họ ngày hôm đó, điều này
khiến trái tim cô ta trào dâng cuồn cuộn.
“Đêm đó, là cậu ta sao?”
Cô ta khẽ thì thầm, đôi mắt mở to đầy bất ngờ.
“Хоet!”
của Diệp Thiên, còn Kỳ Nhược Yên đã sớm rơi vào trạng
thái thừ người ra.
Đôi mắt xinh đẹp của cô ta mở to, cô ta không dám tin
vào mắt mình.
Thi Ma, thủ lĩnh của mười hai Thiên Sát, được coi là
mạnh nhất trong mười hai Thiên Sát, ngay cả một chọi
một, cô ta cũng không thể chiếm được bất kỳ lợi thế nào.
Nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi, cô ta thậm chí còn
không kịp phản ứng xem chuyện gì đã xảy ra. Chỉ thấy Thi
Ma bị Diệp Thiên nhấc lên bằng một tay sau đó ném
xuống đất như ném bao rác vậy.
Trong mắt cô ta, Diệp Thiên, người mới chỉ đạt được
một số thành tựu nhỏ trong mấy tháng qua, làm sao có
thể có thực lực mạnh mẽ như vậy?
Nếu muốn giết Thi Ma trong chớp mắt, e rằng cho dù
là người mạnh nhất trong chín thiên tài xuất chúng hàng
đầu Hoa Hạ như Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Lí Thanh Du
cũng không thể làm được. Một cậu học sinh bình thường
còn con như Diệp Thiên làm sao có thể làm được điều đó
cơ chứ?
Đôi mắt xinh đẹp của cô ta hơi ngưng lại, cô ta không
khỏi run lên, hít vào một hơi lạnh, càng ngày càng cảm thấy khó tin, nhưng lúc này Diệp Thiên đã nhẹ nhàng đầy
Kỳ Nhược Tuyết ra.
“Cô gái ngốc nghếch, nếu như cô muốn càu nhàu,
muốn tìm người khóc lóc than thở thì gio không phải lúc
đâu. Cô tránh sang một bên trước đi đã!”
“Lần này vốn di tôi không định giúp cô, nhưng nể tình
chúng ta có một khoảng thoi gian quen biết nên tôi sẽ
giúp cô một lần nữa. Một lần giải quyết cho xong tất cả
phiền phức của cô”.
“Tránh sang một bên!”
Ánh mắt Kỳ Nhược Tuyết nhấp nháy, mặc dù muốn nói
với Diệp Thiên trăm ngàn lời, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn
lui về bên cạnh Kỳ Nhược Yên. Có điều cô ấy vẫn lo lắng
không biết rốt cuộc Diệp Thiên định làm gì.
Phải biết rằng ngay cả gia chủ nhà họ Lục là Lục Thiên Thư và cả sư phụ của Kỳ Nhược Yên đều không thể
giải quyết được đám người trước mặt này. Mỗi người trong
số họ đều có thực lực vô song. Tuy rằng Diệp Thiên đã
giải quyết Thi Ma, nhưng vẫn còn bao nhiêu cao thủ ở
đây, một mình Diệp Thiên làm sao đối phó được?
Diệp Thiên đứng thằng ngưoi dưới ánh trăng, sau đó
hơi nghiêng đầu nhìn Kỳ Nhược Yên ở phía sau.
“Kỳ Nhược Yên, lần trước gặp cô là lúc một kiếm
khách hạng ba từ Đào Quốc đang áp chế cô. Không ngờ
hôm nay gặp lại, cô vẫn ở trong tình cảnh khó coi như
vậy!”
Kỳ Nhược Yên nghe thấy vậy chợt cảm thấy kinh ngạc.
Lần trước ở Lư Thành, cô và Liễu Như Thành suýt chút
nữa bị tay kiếm khách Đảo Quốc giết chết. Cuối cùng có
một người thần bí ra tay giúp đỡ cứu bọn họ, chỉ dùng một ngón tay đã làm thanh đao quý của tay kiếm khách
đứt gãy.
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Kỳ Nhược Yên ngạc nhiên hỏi.
Diệp Thiên không trà lời mà chỉ khế lắc đầu, khóe
miệng nhếch lên một nụ cười, sau đó cậu chậm rãi đi về
phía trước vòng chiến.
Ánh mắt Kỳ Nhược Yên lại thay đổi, cô ta chợt nhận ra,
bóng lưng của Diệp Thiên lúc này hoàn toàn trùng trùng
với người đàn ông bí ẩn đã cứu họ ngày hôm đó, điều này
khiến trái tim cô ta trào dâng cuồn cuộn.
“Đêm đó, là cậu ta sao?”
Cô ta khẽ thì thầm, đôi mắt mở to đầy bất ngờ.
“Хоet!”