Chương 1727
Thấy ánh mắt ngờ vực của Diệp Thiên, ông ta nói tiếp: “Sau khi cụ ta biến mất một cách bí ẩn, kiếm bên người của Trường Hà Kiếm Tiên là vật bảo đỉnh cấp mà các võ giả tìm đến, thậm chí thần binh lúc đó như Lăng Uyên Thần Kiếm v.v đều vì pháp trường sinh và truyền thừa thượng cổ được ẩn chứa trong đó”.
“Còn tôi giữ nó mười năm cũng không thể tìm ra được sự huyền bí, vậy thì giữ vô ích rồi”.
“Đời này không có bí mật nào là mãi mãi, dù nhà họ Lư tôi phong tỏa tin tức và giữ bí mật đến đâu đi chăng nữa, cuối cùng cũng đến một ngày sẽ có người biết được thanh kiếm gãy đang ở nhà họ Lư”.
“Thanh kiếm này là củ khoai nóng phỏng tay, có tài, có lý tưởng rồi sẽ bị hại, một khi bị các vương cấp tìm kiếm trường sinh biết được, họ sẽ đặt mọi sự chú ý vào nhà họ Lư tôi, thậm chí có thể bất lợi với nhà họ Lư”.
“Thà cứ phóng khoáng nói ra ngay từ đầu, tôi cũng không muốn đế nhà họ Lư bị nguy hiểm, chủ động đưa tin tức này, hơn nữa tôi phải công khai ở trước mặt rất nhiều võ giả để đưa thanh kiếm gãy này ra khỏi nhà họ Lư”.
Nghe ông ta nói thế, ánh mắt Diệp Thiên càng sâu thẳm hơn.
Cậu đã có thể đoán ra được rất có thể thanh kiếm gãy mà Lư Chính Vũ nhắc đến là phôi kiếm cậu muốn có.
Lư Chính Vũ ngồi thẳng người, đôi mắt khẽ lấp láy, còn Diệp Thiên lúc này cũng đã bừng tỉnh.
“Thầy Lư tính hay đấy!”
Diệp Thiên khẽ cười gật đầu và tán thưởng: “Chủ động tung ra thông tin khiến cho mấy người vương cấp đều chú ý và dồn về Lư Thành, sau đó mượn thể buổi đấu giá ngày hôm nay, dưới cái nhìn của tất cả đám đông giao thanh kiếm cho người khác, như vậy thì có thể di chuyển sự chú ý của đám đông, lúc này Lư Thành và thanh kiếm đã không còn bất kỳ mối quan hệ, dây dưa gì nữa!”
“Đúng là nước cờ hay!”
Lư Chính Vũ giữ thanh kiếm mà không nghiên cứu ra được gì thì cũng coi như là vô ích, một khi để các vương cấp khác biết được thanh kiếm đang ở nhà họ Lư thì sẽ khiến nhà họ Lư trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn. Chiêu này của Lư Chính Vũ đúng là gao kiến. Ông ta không có ý đồ có được thanh kiếm nhưng có mục đích lôi nhà họ Lư ra khỏi vũng nước đục.
Lư Chính Vũ cười ha ha, lắc đầu nói: “Diệp đế vương chê cười rồi. Tôi cũng vì bất đắc dĩ mà thôi, nhà họ Lư đã ở Lư Thành hàng trăm năm rồi, những gia tộc lớn đều nằm ở Lư Thành, một khi để những cao thủ vương cấp nhòm ngó thì quá nguy hiểm, tôi là người quản lý của nhà họ Lư, không thể làm khác được!”
Ông ta nói xong bèn quay qua Diệp Thiên, biểu cảm trở nên nghiêm túc hơn vài phần.
“Mà Diệp đế vương cậu đã nghĩ xong chưa?”
“Nếu như cậu chấp nhận lời mời của quân đội tỉnh Xuyên thì những thứ cậu phải đối mặt sẽ là những rủi ro mà trước đây chưa từng có. Những vương cấp có mặt ngày hôm nay sẽ dồn hết sự chú ý vào cậu”.
“Tới khi đó cậu sẽ trở thành cái bia đỡ đạn, không biết sẽ có bao nhiêu sung đạn chĩa vào cậu!”
Diệp Thiên không hề trả lời, nhưng trong lòng thì hiểu rõ như ban ngày.
Hôm nay bốn vương cấp hàng trăm năm tập trung tại Lư Thành chính là vì thanh kiếm, ngoài bốn người này ra, chắc chắn còn có không ít vương cấp âm thầm tới và nhắm vào thanh kiếm đó.
Ai lấy được thanh kiếm này thì người đó sẽ là kẻ địch của đám đông, sẽ bị vô số vương cấp nhằm vào, tới khi đó quần ma loạn vũ chỉ nhằm vào một mình kẻ đó, sự rủi ro sẽ tăng lên không biết bao nhiêu lần.
Lư Chính Vũ vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Diệp Thiên. Ông ta thầm hỏi chuyện này nếu đổi thành ông ta thì chắc chắn là ông ta không thể xử lý được.
Một khi bị đám vương cấp để ý thì trừ khi sở hữu năng lực phá hủy mọi thứ, nếu không thì không khác gì thập tử nhất sinh.
Bầu không khí lắng đọng lan tỏa bên trong chòi nghỉ hình bát giác, Diệp Thiên vươn vai.