Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quang ấn trong lòng bàn tay Diệp Thiên đương nhiên là tinh túy nguyên thần do Duẫn Tu Tuyệt tặng cậu, lúc trước khi phá phong ấn cho Hư Nhược Vô cậu đã dùng một lần, sau đó lúc quyết đấu với Hắc Yêu Ma Thánh là dùng lần thứ hai.

Bây giờ còn một lần cuối cùng, vừa khéo có thể dùng được vào lúc này.

Với cảnh giới tu vi bây giờ của cậu, nếu dùng tới tinh túy nguyên thần thì chắc là có thể đạt tới thánh nhân thất phẩm hoặc bát phẩm. Cộng thêm hình thái cuồng nộ, tam hoa tụ đỉnh, Phệ Thiên Trường Sinh Thể, cùng với đòn sát thủ Chân Vũ Hỗn Nguyên Kiếm, là đủ để thắng Hỗn Độn Đan Ma.

Dù sao thì Hỗn Độn Đan Ma tuy là độ kiếp kim tiên thực sự, nhưng cũng chỉ mới đột phá không lâu, cùng lắm chỉ là độ kiếp nhất phẩm, cũng không đến mức mạnh lắm.

Còn tộc văn hiện trên ấn đường cậu giữ lại làm hậu chiêu, đề phòng ngộ nhỡ.

"Hử?".

Diệp Thiên bóp nát tinh túy nguyên thần, ánh mắt của Hỗn Độn Đan Ma lập tức thay đổi, ngoảnh phắt lại nhìn.

Còn người của tộc họ Duẫn đều kinh hãi, ánh mắt tỏ vẻ vô cùng khó tin.

Bởi vì khoảnh khắc Diệp Thiên bóp nát tinh túy nguyên thần, bọn họ cảm nhận thấy rất rõ ràng một luồng uy áp huyết mạch cực kì mạnh mẽ phát ra từ người Diệp Thiên. Nhất là khi bọn họ nhìn thấy rõ một ảo ảnh lướt qua phía sau Diệp Thiên.

"Đó là... ảo ảnh của ông tổ?".

Duẫn Trường Thiên bị thương nặng, khí tức yếu ớt nằm dưới đất, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy ảo ảnh phía sau Diệp Thiên, tròng mắt ông ta suýt nữa thì lồi ra ngoài.

Là trưởng lão của tộc họ Duẫn, ông ta biết rất rõ ảo ảnh này chỉ hiện ra khi kích phát tinh túy nguyên thần do ông tổ của tộc họ Duẫn luyện thành.

Mà ông tổ của bọn họ chỉ luyện ra 20 tinh túy nguyên thần, 15 cái trong số đó đã được các trưởng lão có địa vị cao nhất nội bộ dùng hết lúc tộc họ Duẫn bọn họ phát triển lớn mạnh.

Hai cái được ông tổ của bọn họ giao cho hai thiên kiêu mạnh nhất của tộc họ Duẫn, nhưng bây giờ hai thiên kiêu kia đang bế quan ở nội bộ tộc họ Duẫn, không có mặt ở đây.

Tính đi tính lại, bây giờ trong tay ông tổ của bọn họ cũng chỉ còn ba tinh túy nguyên thần. Bọn họ thực sự không hiểu tại sao chàng trai này lại có tinh túy nguyên thần của ông tổ.

Phải biết rằng tinh túy nguyên thần cần dùng nguyên thần của chính mình, kết hợp với sức mạnh thần niệm và chân lực, khổ luyện rất lâu mới có thể ngưng thành một cái, cực kỳ quý giá. Mà tinh túy nguyên thần do người có cảnh giới cao như ông tổ của bọn họ ngưng thành lại càng là bảo vật vô giá.

Cứ lấy Duẫn Trường Thiên ra để nói, thân là trưởng lão truyền công của tộc họ Duẫn, nhưng ông ta còn chưa được ông tổ tặng tinh túy nguyên thần, Diệp Thiên có tài đức gì mà nhận được vinh hạnh như vậy chứ?

"Lẽ nào chàng trai này là con riêng của ông tổ ở bên ngoài?".

Trong lòng Duẫn Trường Thiên thầm run rẩy, những người khác của tộc họ Duẫn ở xung quanh ông ta cũng đều biến sắc, ánh mắt nhìn Diệp Thiên không dám lạnh lùng coi khinh nữa, mà mang theo sự kính nể.

Bởi lẽ, dù Diệp Thiên có mối quan hệ gì với ông tổ của bọn họ, chỉ dựa vào việc cậu có được tinh túy nguyên thần của ông ta đã đủ chứng minh thân phận của Diệp Thiên không phải là điều mà bọn họ có thể chọc vào.

Nếu không chính là đối đầu với ông tổ của bọn họ, ai dám gánh mối họa này chứ?

Vốn thấy Diệp Thiên và mấy người Duẫn Trường Thiên bị Hỗn Độn Đan Ma một kích đánh bại, tất cả mọi người gần như đều rơi vào tuyệt vọng.

Nhưng ai có thể ngờ được khí tức của cậu lại điên cuồng tăng vọt như tên lửa, từ nguyên anh thần phẩm lên thẳng thánh nhân bát phẩm.

“Vù!”.

Diệp Thiên không quan tâm đến những ánh mắt vô cùng kinh ngạc ở xung quanh, cậu khẽ thở hắt một hơi, ánh mắt trở nên bình thản, khóa chặt lấy Hỗn Độn Đan Ma.

"Rắc!".

Cậu siết chặt nắm tay, ngón tay phát ra tiếng xương khớp răng rắc, sức mạnh bất ngờ bộc phát trong người khiến sự tự tin của Diệp Thiên tăng vọt.

Ánh mắt Hỗn Độn Đan Ma hơi sửng sốt, tỏ vẻ ngưng trọng.

Dù sao Diệp Thiên chỉ có tu vi nguyên anh thần phẩm, nhưng dựa vào nhiều thủ đoạn mà không kém cạnh gì kim tiên bán bộ.

Bây giờ, thực lực của Diệp Thiên lập tức tăng vọt lên gần hai cảnh giới lớn, ông ta khó mà tưởng tượng được hiện giờ Diệp Thiên mạnh đến mức nào.

Trong lúc ông ta đang kinh ngạc tột độ, thì hiện tượng kỳ lạ bỗng dưng xuất hiện. Chỉ thấy Kỳ Lân Chân Hỏa vốn đang cháy hừng hực trên người Diệp Thiên bất ngờ biến mất, ba đóa hoa không màu trên đỉnh đầu cậu cũng lập tức tan biến, tộc văn vốn thoắt ẩn thoắt hiện trên ấn đường của cậu cũng không còn thấy tăm tích gì.

"Chết rồi!".

Diệp Thiên cả kinh, thầm kêu hỏng bét.

Bây giờ cậu mới ý thức được mình đã bỏ lỡ một vấn đề vô cùng quan trọng.

Lúc trước, khi cứu Hư Nhược Vô và khi đấu với Hắc Ma Yêu Thánh, cậu đã dùng tới tinh túy nguyên thần. Nhưng trong tình huống không dùng tới tinh túy nguyên thần, cậu từng sử dụng tam hoa tụ đỉnh, hình thái cuồng nộ và sức mạnh tộc văn.

Còn bây giờ, cậu vừa dùng tới tinh túy nguyên thần, tam hoa tụ đỉnh, hình thái cuồng nộ và sức mạnh tộc văn đều biến mất, rõ ràng là chúng xung khắc với sức mạnh của tinh túy nguyên thần.

"Lẽ nào tam hoa tụ đỉnh, hình thái cuồng nộ và sức mạnh tộc văn đều nâng cao sức chiến đấu dựa vào cơ sở là tu vi bản thể của mình, còn tinh túy nguyên thần lại trực tiếp khiến cảnh giới của mình tăng vọt, cái này không thuộc sức mạnh của mình nên khi dùng tinh túy nguyên thần, mình không thể dùng ba thủ đoạn kia để tiếp tục tăng lên sao?".

Nghĩ đến đây, ánh mắt Diệp Thiên liền trầm xuống, cậu vốn tưởng rằng dựa vào tinh túy nguyên thần của Duẫn Tu Tuyệt, cộng thêm mấy thủ đoạn nữa là có thể trấn áp Hỗn Độn Đan Ma, nhưng không ngờ lại xảy ra tình huống này.

Nếu không thể dùng tới những thủ đoạn khác mà chỉ dựa vào tu vi thánh nhân bát phẩm này, thì làm sao có thể chống lại độ kiếp kim tiên như Hỗn Độn Đan Ma chứ?

"Ha ha!".

Hiển nhiên Hỗn Độn Đan Ma cũng nhận ra tình cảnh khốn đốn của Diệp Thiên, lập tức cười lớn.

"Tôi còn tưởng cậu còn hậu chiêu gì chứ, làm tôi hú hồn hú vía".

"Hóa ra chỉ là tham bát bỏ mâm, mừng hụt một phen".

"Oắt con, nộp mạng đi! Tôi sẽ giết cậu trước, rồi xử lý mấy con kiến còn lại".

Dứt lời, thân hình của Hỗn Độn Đan Ma nhoáng lên, vượt qua khoảng cách mấy nghìn mét, xuất hiện trước mặt Diệp Thiên.

Ông ta giơ một tay lên, lại ngưng tụ một quả cầu năng lượng vũ trụ, đánh thẳng về phía trái tim Diệp Thiên.

Tuy Diệp Thiên biết mình không địch lại được Hỗn Độn Đan Ma, nhưng cậu càng biết rõ mình không còn đường lui, liền quát khẽ một tiếng, cũng giơ bàn tay lên, định đỡ chiêu này.

Nhưng đúng lúc này, trong thần phủ của cậu bùng phát một luồng dao động đáng sợ khó có thể miêu tả thành lời, một tia sức mạnh thần niệm giống như tia laze bắn ra từ đỉnh đầu của cậu, xoay ngược trong không trung, đánh thẳng vào quả cầu năng lượng vũ trụ kia.

"Ầm!".

Tiếng động điếc tai vang lên, dư ba do vụ va chạm của hai luồng sức mạnh hất bay Diệp Thiên đi mấy trăm mét.

Hỗn Độn Đan Ma vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhưng sắc mặt đã thay đổi.

"Ai?".

Cùng với tiếng quát của ông ta, mọi người đang quan sát trận chiến ở xung quanh cũng hoàn hồn lại.

Còn sự tồn tại bí ẩn nào khác ra tay sao?

Trong lúc mọi người đang tỏ vẻ nghi hoặc, thì một giọng nữ lười biếng mang theo ba phần bá đạo vang lên ở chân trời.

"Hỗn Độn Đan Ma, tên quái vật người không ra người ngợm không ra ngợm này. Mấy trăm nghìn năm không gặp, ông còn nhớ tôi chứ?".

Dứt lời, chỉ thấy một luồng lưu quang tản ra trên đỉnh đầu Diệp Thiên, sau đó hóa thành một ảo ảnh duyên dáng cao ráo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK