Chương 1899
“Ầm!
Trong không gian, nguyên khí cuồn cuộn, tập trung vào một chỗ, nguyên khí trong phạm vi hàng trăm thước tập hợp tạo thành một chưởng ấn khổng lồ và sáng bừng.
Chưởng ấn này không có có chân nguyên nhưng lại to tới hàng trăm thước, bao trùm toàn bộ và đổ ập từ trên xuống.
“Lấy sức người thay cho sức trời đấy, dẫn nhập trời đất, đây chính là chiêu thức của hoàng cấp!”
Hắc Thần Vu Chủ kinh hãi, đồng tử co lại với vẻ không dám tin.
“Sao lại như thế chứ?”
Ngụy Phó trước đó còn vui mừng thì giờ cũng phải đanh mặt. Trước đó Cận Vô Trần vốn đã bị đánh chìm xuống biến bởi một chưởng của Diệp Thiên, có thể nói là đã gần như bị đánh bại, vậy mà lúc này Cận Vô Trần lại giống như mới được gia trì thêm sức mạnh, khiến sức mạnh mạnh hơn gấp đôi trước đó.
“Thần uy của ông tổ!”
Ở trên một du thuyền gần đó, Cận Lãnh Hàn khẽ cúi người, khuôn mặt tỏ ra vui mừng. Biểu cảm tuyệt vọng trước đó đã được thay bằng sự tôn kính và sùng bái.
Diệp Thiên đanh mắt, bỗng cảm thấy nặng nề. Đối diện với Cận Vô Trần lúc này, cậu bỗng nảy sinh ra cảm giác nguy hiểm trước giờ chưa từng có.
Phệ Thiên Chi Thế của cậu đã hoàn thiện, cộng với sức mạnh của chân nguyên Phệ Thiên Huyền Khí cùng với võ kỹ mà cậu tạo ra cũng nhưng những gì đã được học thì cậu có thể tự tin là trong tầng lớp vương cấp, nếu cậu dùng toàn lực thì có thể quét chết bất kỳ ai.
Nhưng Cận Vô Trần trước mặt không nằm trong đó. Vì ông ta đã vượt qua vương cấp rồi.
“Diệp Lăng Thiên, tôi nói rồi, cuối cùng thì cậu cũng phải chết ở đây thôi!”
Đôi mắt Cận Vô Trần vô cùng lạnh lùng. Ồng ta dùng Cổ Thăng Linh Chi Pháp miễn cưỡng đột phá, dù hiện tại vẫn chưa thật sự đạt tới hoàng cấp nhưng cũng đã vượt qua vương cấp. Có
thể nói ông ta hiện giờ đã thuộc cảnh giới bán hoàng.
Những kẻ thuộc hoàng cấp có thể kết nối cả đất trời, sử dụng nguyên khí của đất trời để thi triển đòn tấn công. Sức mạnh đó kéo dài bất tận, không bao giờ dùng hết. Muốn lấy vương cấp để khiêu chiến với hoàng cấp thì chẳng khác gì châu chấu đá xe.
Diệp Thiên còn chưa vào được hoàng cấp thì tuyệt đối không thế sống sót được dưới tay của ông ta.
Bàn tay khổng lồ che trời lấp đất ập tới. Đôi mắt Diệp Thiên trở nên lẫm liệt, cậu hét lên, không hề có ý lui lại, cơ thể bỗng căng lên, chân nguyên và thể xác cùng lúc được vận dụng tới cực hạn. Cậu tung một quyền đánh.
Quyền đánh này giống như một quả bom dội tới ầm ầm sượt dài trên mặt biển vào va chạm với chưởng đánh kia.
“Ầm!
Cả một vạt đất trời rung động, chưởng ấn khổng lồ bị quyền đsánh của Diệp Thiên đẩy lùi về sau, bản thân Diệp Thiên cũng bị lảo đảo, bị bật ra xa trong không trung bởi lực đánh kia.
Mặc dù nắm đấm của Diệp Thiên có thể đẩy lùi được chưởng ấn nhưng chưởng ấn đã phá vỡ hoàn toàn sức mạnh cú đấm của cậu và lại ập tới một lần nữa.
“Sao có thể chứ? Sao ông tổ của nhà ho Cân lai đôt nhiên manh tới như
Ngụy Phó không khỏi run rẩy. Trước đó rõ ràng là Diệp Thiên đã nắm cơ hội thắng, Cận Vô Trần đã không thể đỡ nổi đòn tấn công của cậu, vậy mà vào lúc này, tình thế đã thay đổi, sức mạnh của Cận Vô Trần tăng vọt, tới mức Diệp Thiên khó có thể đỡ lại được.
“Lẽ nào Cận Vô Trần sắp đột phá rồi sao?”
Mặc dù Ngụy Phó còn kém Diệp Thiên và Cận Vô Trần rất xa nhưng với tình hình trước mặt thì ông ta chỉ có thể giải thích theo cách đó.