Một lúc sau, cậu dửng dưng quay người, cởi trói cho Tiếu Văn Nguyệt, động tác nhẹ nhàng từ tốn, như thể không hề quan tâm Hắc Vu Thần đang đứng phía sau.
Thấy cảnh tượng này, sát ý trong ánh mắt Hắc Vu Thần càng thêm rõ rệt.
Ông ta tự tu tập thuật Mao Sơn, xưa nay giao đấu với ai, chưa bao giờ có ai dám quay lưng về phía ông ta, vì điều này đồng nghĩa với việc tự tìm đến cái chết, nhưng Diệp Thiên, lại coi như không nhìn thấy ông ta, đây rõ ràng là chưa từng coi ông ta ra gì.
Hành động ngang nhiên này không hề khiến Hắc Vu Thần do dự, ngược lại còn khiến sát ý của ông ta càng thêm mạnh mẽ.
Khoảnh khắc ông ta phản bội và rời khỏi Mao Sơn, ông ta đã lập lời thề sau
này sẽ trở thành kẻ mạnh trong thiên hạ, tỏa sáng giới võ thuật, danh tiếng chấn động ngang tầm “Tứ Tuyệt”.
Nhưng bây giờ một thiếu niên 17,18 tuổi lại dám đứng quay lưng về phía ông ta, đối với ông ta mà nói đó là một sự sỉ nhục lớn.
Ông ta giậm mạnh chân, cả cái lò hơi lung lay, nơi mà ông ta giẫm chân đều bị nứt toác, ông ta đã tấn công về phía Diệp Thiên.
Ông ta hội tụ nội lực vào hai bàn tay, khí đen xuất hiện, trong đó có tiềm ẩn độc tố cực mạnh, cho dù là cao thủ ở cấp tông tượng nếu tiếp xúc với luồng khí này đều sẽ bị độc tính xâm nhập cơ thể, ăn mòn lục phủ ngũ tạng rồi chết.
Chưởng này của ông ta tung ra không chút nương tay, ông ta muốn Diệp Thiên phải trả giá cho sự tự kiêu tự đại
cua cạu.
Trong tình thế cấp bách, bàn tay tỏa ra đầy khói đen của ông ta đã ấn vào lưng của Diệp Thiên, một dấu in năm ngón tay đen như mực nhìn rõ mồn một trên áo sơ mi màu trắng của Diệp Thiên, một âm thanh lớn cũng cùng lúc phát ra.
“Bụp!”.
Hắc Vu Thần tung một chưởng rất mạnh, nhưng trên khuôn mặt ông ta lại không có chút vui mừng nào, ngược lại còn lộ ra một vẻ kinh hoàng mãnh liệt.
Chưởng này của ông ta tuy chưa dốc hết sức lực, nhưng cũng dùng đến 70, 80% nội lực lại hình như vô tác dụng, không chỉ không đánh cho Diệp Thiên bay xa, mà ngược lại, cả cánh tay ông ta bị chấn động đến tê dại.
“Sao có thể như vậy được?”.
Hai con ngươi của Hắc Vu Thần co lại, lùi mạnh về phía sau, nhanh chóng giữ khoảng cách với Diệp Thiên, vẻ sợ hãi trong mắt ông ta cho dù thế nào cũng không che giấu được.
Ông ta không chỉ là một thuật sĩ Mao Sơn, đồng thời cũng là một cao thủ võ thuật, cùng lúc tu luyện võ thuật và pháp thuật, có thể nói những người ở dưới cấp chí tôn võ thuật, thậm chí đến những chí tôn võ thuật tầm thường thì cũng không thể khiến ông ta khiếp sợ.
Chưởng vừa rồi của ông ta đã hội tụ gần 80% nội lực, đủ để khiến núi lìa đá nứt, cho dù là tấm thép dày vài phân thì ông ta cũng tự tin có thể đánh thủng, nhưng đánh lên người Diệp Thiên, lại như thế hạt sát giữa sa mạc, căn bản không có chút hiệu quả nào.
Tại đây có hình ảnh
Thấy cảnh tượng này, sát ý trong ánh mắt Hắc Vu Thần càng thêm rõ rệt.
Ông ta tự tu tập thuật Mao Sơn, xưa nay giao đấu với ai, chưa bao giờ có ai dám quay lưng về phía ông ta, vì điều này đồng nghĩa với việc tự tìm đến cái chết, nhưng Diệp Thiên, lại coi như không nhìn thấy ông ta, đây rõ ràng là chưa từng coi ông ta ra gì.
Hành động ngang nhiên này không hề khiến Hắc Vu Thần do dự, ngược lại còn khiến sát ý của ông ta càng thêm mạnh mẽ.
Khoảnh khắc ông ta phản bội và rời khỏi Mao Sơn, ông ta đã lập lời thề sau
này sẽ trở thành kẻ mạnh trong thiên hạ, tỏa sáng giới võ thuật, danh tiếng chấn động ngang tầm “Tứ Tuyệt”.
Nhưng bây giờ một thiếu niên 17,18 tuổi lại dám đứng quay lưng về phía ông ta, đối với ông ta mà nói đó là một sự sỉ nhục lớn.
Ông ta giậm mạnh chân, cả cái lò hơi lung lay, nơi mà ông ta giẫm chân đều bị nứt toác, ông ta đã tấn công về phía Diệp Thiên.
Ông ta hội tụ nội lực vào hai bàn tay, khí đen xuất hiện, trong đó có tiềm ẩn độc tố cực mạnh, cho dù là cao thủ ở cấp tông tượng nếu tiếp xúc với luồng khí này đều sẽ bị độc tính xâm nhập cơ thể, ăn mòn lục phủ ngũ tạng rồi chết.
Chưởng này của ông ta tung ra không chút nương tay, ông ta muốn Diệp Thiên phải trả giá cho sự tự kiêu tự đại
cua cạu.
Trong tình thế cấp bách, bàn tay tỏa ra đầy khói đen của ông ta đã ấn vào lưng của Diệp Thiên, một dấu in năm ngón tay đen như mực nhìn rõ mồn một trên áo sơ mi màu trắng của Diệp Thiên, một âm thanh lớn cũng cùng lúc phát ra.
“Bụp!”.
Hắc Vu Thần tung một chưởng rất mạnh, nhưng trên khuôn mặt ông ta lại không có chút vui mừng nào, ngược lại còn lộ ra một vẻ kinh hoàng mãnh liệt.
Chưởng này của ông ta tuy chưa dốc hết sức lực, nhưng cũng dùng đến 70, 80% nội lực lại hình như vô tác dụng, không chỉ không đánh cho Diệp Thiên bay xa, mà ngược lại, cả cánh tay ông ta bị chấn động đến tê dại.
“Sao có thể như vậy được?”.
Hai con ngươi của Hắc Vu Thần co lại, lùi mạnh về phía sau, nhanh chóng giữ khoảng cách với Diệp Thiên, vẻ sợ hãi trong mắt ông ta cho dù thế nào cũng không che giấu được.
Ông ta không chỉ là một thuật sĩ Mao Sơn, đồng thời cũng là một cao thủ võ thuật, cùng lúc tu luyện võ thuật và pháp thuật, có thể nói những người ở dưới cấp chí tôn võ thuật, thậm chí đến những chí tôn võ thuật tầm thường thì cũng không thể khiến ông ta khiếp sợ.
Chưởng vừa rồi của ông ta đã hội tụ gần 80% nội lực, đủ để khiến núi lìa đá nứt, cho dù là tấm thép dày vài phân thì ông ta cũng tự tin có thể đánh thủng, nhưng đánh lên người Diệp Thiên, lại như thế hạt sát giữa sa mạc, căn bản không có chút hiệu quả nào.
Tại đây có hình ảnh