Niết bàn tỏa ra ánh sáng trắng, kéo dài không biết bao nhiêu năm ánh sáng, vô cùng vô tận, không nhìn thấy điểm cuối.
Niết bàn màu trắng được Diệp Kình Thương hội tụ năng lượng vũ trụ của dải Ngân Hà và Thượng Hợp Tiên Lực của bản thân tạo thành. Niết bàn đại diện cho trùng sinh, đây không chỉ là ý chí mạnh mẽ của Diệp Kình Thương, mà còn là ý chí của toàn bộ dải Ngân Hà.
Diệp Kình Thương đã chuẩn bị chiêu này mấy trăm nghìn năm chỉ để đối phó với đám người Thần Sáng Thế có thể tới bất cứ lúc nào.
Niết bàn to lớn được điều khiển bởi sức mạnh thần niệm cảnh giới tề vũ tôn đế của Diệp Kình Thương, Thần Sáng Thế không có đường nào tránh, bị niết bàn to lớn đè chính diện.
Trong nháy mắt niết bàn đè xuống, Độc Cô Cảnh Viêm vẻ mặt thâm trầm, hàn khí Hoàng Tuyền đã bao bọc quanh người ông ta, hàn băng rắn chắc ngưng tụ trên đỉnh đầu chống đỡ niết bàn màu trắng.
Dư âm sức mạnh lan tràn, nơi nó đi qua, vô số thiên thạch bị xé tan hóa thành cát bụi vũ trụ với tốc độ rất nhanh.
Nhiều ngôi sao của dải Ngân Hà phía sau Diệp Kình Thương dao động nhẹ. Nếu không có sức mạnh của ông ấy bảo vệ, chỉ dư âm sức mạnh cũng đủ để phá hủy gần một nửa dải Ngân Hà.
Hai người giằng co khoảng mười mấy giây, sau đó hàn băng kiên cố ngay cả xạ tuyến vũ trụ cũng không thể xuyên thủng đột nhiên nổ tung thành bụi phấn. Niết bàn tiếp tục đè xuống người Độc Cô Cảnh Viêm.
“Phụt!”.
Sức mạnh xuyên qua chân lực hộ thân của Độc Cô Cảnh Viêm, ông ta phun ra máu, cơ thể rơi xuống dưới mấy trăm mét. Lúc này, niết bàn khổng lồ hóa thành vô số luồng sáng trắng, giống như mũi tên xuyên qua cơ thể của Độc Cô Cảnh Viêm với tốc độ rất nhanh.
“Ầm ầm!”.
Độc Cô Cảnh Viêm không ngừng phun ra máu, cơ thể cũng liên tục lùi lại. Số mũi tên màu trắng này được ngưng tụ từ Thượng Hợp Tiên Lực của Diệp Kình Thương, mỗi mũi tên xuyên qua người ông ta sẽ có một luồng Thượng Hợp Tiên Lực xâm nhập cơ thể.
Độc Cô Cảnh Viêm phát hiện ra điều này, vẻ mặt biến đổi, không khỏi nhìn về phía Diệp Kình Thương.
“Diệp Kình Thương, cậu điên rồi sao?”.
“Cậu định tự tìm đường chết sao?”.
Ông ta biết số mũi tên màu trắng này là Diệp Kình Thương ngưng tụ từ Thượng Hợp Tiên Lực, cứ mỗi mũi tên bắn ra sẽ truyền một luồng Thượng Hợp Tiên Lực vào cơ thể mình, sức mạnh của Diệp Kình Thương cũng liên tục suy yếu.
Điều này đồng nghĩa Diệp Kình Thương đánh cược tất cả sức mạnh của mình để đưa toàn bộ Thượng Hợp Tiên Lực vào cơ thể ông ta, đối kháng với hàn khí Hoàng Tuyền của ông ta, dẫn đến cơ thể ông ta mất cân bằng.
Dù sao hàn khí Hoàng Tuyền cũng không phải chân lực hỗn độn, không có năng lực đặc biệt bao quát vạn vật. Trừ Diệp Thiên ra, nếu hai loại chân lực khác nhau đồng thời tồn tại trong cơ thể bất cứ ai khác cũng sẽ dẫn đến sự tranh đấu vô cùng vô tận.
Diệp Kình Thương định truyền Thượng Hợp Tiên Lực cả đời mình vào cơ thể ông ta khiến hai luồng sức mạnh trong cơ thể ông ta đối kháng nhau. Trong tình huống đó, khả năng cao sẽ khiến cơ thể ông ta nổ tung.
Bất kể là tình huống nào, Diệp Kình Thương cũng sẽ vĩnh viễn mất đi Thượng Hợp Tiên Lực, đây là cách đánh lấy mạng đổi mạng.
“Độc Cô Cảnh Viêm, tôi vốn xem như mình đã chết một lần, chết thêm lần nữa thì có sao?”.
Ánh mắt Diệp Kình Thương lại không hề dao động, chỉ có sự kiên định như Thái Sơn.
“Khốn nạn!”.
Cảm nhận được quyết tâm hi sinh của Diệp Kình Thương, Độc Cô Cảnh Viêm cảm thấy lòng nguội lạnh.
Càng đến cảnh giới của ông ta càng xem trọng tu vi của mình. Nếu ông ta thật sự nổ tung cơ thể, ông ta sẽ mất đi hàn khí Hoàng Tuyền, cho dù có tìm được cơ thể khác tu luyện lại, tu vi của ông ta cũng sẽ sụt giảm nghiêm trọng.
Vừa nghĩ đến đó, ông ta lập tức quát lên, năm ngón bấm quyết.
“Thời không dừng lại!”.
Ông ta vừa dứt lời, mũi tên đang lao tới trước mặt đột nhiên dừng lại. Không những là mũi tên màu trắng mà cả không gian, vô số ngôi sao, kể cả Hư Nhược Vô cũng bất động.
Chỉ trong một thoáng Độc Cô Cảnh Viêm lại đóng băng thời gian của một thiên hà.
Chỉ có Diệp Kình Thương dựa vào tu vi của mình nên không bị ảnh hưởng quá nhiều. Mũi tên màu trắng được điều khiển bởi thần niệm của ông ấy cũng tránh được sự ràng buộc đóng băng thời không của Độc Cô Cảnh Viêm, tiếp tục bay về phía ông ta.
Dù là vậy, đòn tấn công của ông ấy vẫn chậm đi vài giây. Độc Cô Cảnh Viêm nhân cơ hội đó xé hư không rời đi. Bóng người biến mất, chỉ còn lời nói lạnh băng tràn ngập sát ý của ông ta vọng lại.
“Diệp Kình Thương, coi như cậu lợi hại, không ngờ cậu còn giữ lại chiêu này!”.
“Nhớ đấy, đợi tôi luyện hóa, đẩy toàn bộ Thượng Hợp Tiên Lực trong cơ thể ra ngoài, bất kể là tộc họ Diệp, dải Ngân Hà hay là thần tử Hỗn Độn chuyển thế lần này, tôi đều sẽ tiêu diệt toàn bộ!”.
“Đến lúc đó, cậu sẽ không thể ngăn cản được tôi!”.
Giọng nói đó vang vọng hư không vũ trụ, hồi lâu không dứt, nhưng uy áp áp đảo tất cả của Độc Cô Cảnh Viêm dần dần biến mất khỏi tinh vực này.
“Soạt!”.
Trong hư không, vô số mũi tên không còn mục tiêu nhất thời dừng lại. Bóng dáng của Diệp Kình Thương trở nên hư ảo, gần như trong suốt.
Ông ấy dùng Thương Hợp Tiên Lực tu được cả đời để ngưng tụ thành đòn đánh này, một khi đánh ra sẽ không còn đường quay đầu. Cho dù bây giờ số mũi tên màu trắng đó vẫn còn, nhưng Diệp Kình Thương không thể thu hồi chúng, biến hóa thành Thượng Hợp Tiên Lực được nữa, chỉ có thể để nó dần dần biến mất trong không gian vũ trụ theo thời gian trôi.
Ông ấy cũng không quan tâm chuyện này, mà quay người, hóa sức mạnh thần niệm thành một quang ấn đánh vào thần phủ của Hư Nhược Vô.
Trong thần phủ của Hư Nhược Vô, một ấn kí hàn băng màu vàng nhạt đang trói chặt nguyên thần của ông ta. Quang ấn vừa vào trong đã lao thẳng về phía ấn kí hàn băng, hai bên hòa tan triệt tiêu lẫn nhau, sau đó cùng biến mất.
Màu vàng nhạt trong con ngươi của Hư Nhược Vô biến mất, con ngươi quay lại màu đen, ánh mắt vốn không có tiêu cự của ông ta cũng xuất hiện ánh sáng trở lại.
“Anh Kình Thương?”.
Ông ta ngước mắt nhìn Diệp Kình Thương ở phía trước, kinh ngạc biến sắc.
Ông ta có thể cảm nhận được thần hồn của Diệp Kình Thương lúc này cực kỳ yếu ớt, bản nguyên linh hồn vốn vô cùng mạnh mẽ lại chỉ còn chưa tới ba phần.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”.
Hư Nhược Vô thay đổi nét mặt hết lần này đến lần khác. Lúc nãy ông ta bị Thần Sáng Thế khống chế, không biết mình đã làm gì, cũng không biết gì về mọi chuyện xung quanh.
“Không sao rồi, mọi thứ yên ổn rồi”.
Diệp Kình Thương nhìn Hư Nhược Vô, không nói ra việc ông ta bị khống chế tấn công mình, chỉ hạ giọng nói: “Thần Sáng Thế bị tôi đánh lùi rồi. Có lẽ trong cơ thể ông ta còn ba phần Thượng Hợp Tiên Lực của tôi đang đối chọi kịch liệt với hàn khí Hoàng Tuyền”.
“Ông ta muốn giữ tu vi của mình không bị tổn hại thì phải tĩnh tâm luyện hóa ba phần Thượng Hợp Tiên Lực của tôi, theo tôi tính thì ông ta cần ít nhất là một tháng”.
Nghe Diệp Kình Thương nói đã đánh lùi Thần Sáng Thế, nhưng Hư Nhược Vô lại không vui nổi, bởi vì trận chiến này Diệp Kình Thương phải trả cái giá quá nặng nề.
“Nhưng mà…”.
Ông ta đang định lên tiếng, Diệp Kình Thương lại ngắt lời ông ta.
“Không cần buồn, ngày này sớm muộn gì cũng tới, tôi đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi”.
“Có thể bảo vệ được dải Ngân Hà cũng xem như tôi đã thành công!”.
“Có điều, nếu Thần Sáng Thế quay lại lần nữa, tôi không thể ngăn chặn ông ta được nữa”.
Nói đến đó, ông ta nhìn sang Hư Nhược Vô, vẻ mặt trở nên trịnh trọng.
“Nhược Vô, Diệp Thiên đang ở trung tâm Ngân Hà, nó không hề biết gì về chuyện bên này, hiện nay với sức mạnh của nó cũng khó mà chống lại Thần Sáng Thế”.
“Cho nên trước khi Thần Sáng Thế quay lại dải Ngân Hà, chúng ta cần tìm một người có thể đối kháng với Thần Sáng Thế”.
Hư Nhược Vô nhíu mày: “Trừ ông ra, còn ai có thể chống lại Thần Sáng Thế?”.
Diệp Kình Thương mỉm cười, chỉ tay vào Hư Nhược Vô.
“Đương nhiên là ông rồi!”.
Hư Nhược Vô nghe vậy không khỏi sửng sốt, sau đó cười gượng lắc đầu.
Mặc dù ông ta vô cùng thù hận Thần Sáng Thế, nhưng ông ta biết rõ năng lực mình. Ông ta không sợ chết, nhưng không sợ không có nghĩa có thực lực. Trước mặt Thần Sáng Thế, ông ta phải thừa nhận mình không khác gì sâu kiến, làm sao đối kháng với ông ta?
Trong lúc ông ta thất thần, Diệp Kình Thương lại cười to, trong mắt lóe lên ánh sáng.
“Không cần nghi ngờ đâu Nhược Vô, trước khi Diệp Thiên hoàn toàn trưởng thành, ông chính là người duy nhất có thể đối kháng với Thần Sáng Thế”.
“Bây giờ tôi còn lại ba phần bản nguyên linh hồn, tôi muốn dùng ba phần sức mạnh thần hồn này điều động toàn bộ sức mạnh tạo hóa của dải Ngân Hà truyền vào cơ thể ông!”.
“Luồng sức mạnh này rất to lớn, ông khó mà tưởng tượng được. Tôi sẽ dùng sức mạnh này giúp ông tiến thẳng vào độ kiếp thần phẩm!”.
Nghe vậy, Hư Nhược Vô không khỏi biến sắc.