Chương 1615
Thế nhưng bây giờ, bà lại đứng giữa không trung, điều khiển cả đất trời, khí tức hừng hực, ngay cả Diệp Vân Long ở phía sau cũng không bằng.
“Vân Long, thời gian này, Diệp Thiên đã trở về, ông cũng đã ở bên tôi đi khắp thế gian này, thực sự đây là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong đời tôi. Thế nhưng bây giờ, cuộc sống như vậy cũng nên kết thúc rồi!”
“Tôi vẫn còn sứ mệnh phải hoàn thành. Lời hứa với gia tộc năm xưa, hai mươi năm qua thì tới bây giờ cũng là lúc nên thực hiện lời hứa rồi!”
Giọng của bà âm u, bà ôm lấy mặt Diệp Vân Long, vô số những du khách bên dưới cảm thấy kinh ngạc.
Diệp Vân Long mặc kệ bọn họ. Ánh mắt ông ta vô cùng bi thương. Ông ta nói bằng giọng đầy thương cảm.
“Tiểu Vân, thật sự không đi không được sao?”
Đây là vợ của ông ta, là người vợ đã nương tựa bên ông ta hai mươi năm qua. Cho dù trong khoảng thời gian đó có tới ba năm do chuyện của Diệp Thiên mà Thi Tú Vân trốn vào cửa Phật, ăn chay niệm Phật nhưng tình cảm giữa họ vẫn không hề thay đổi.
Nghĩ tới việc Thi Tú Vân sắp rời bỏ mình, rời bỏ nhà họ Diệp, ông ta bỗng cảm thấy đau đớn vô cùng.
“Vân Long, đáp án của câu hỏi này chắc ông rõ hơn tôi!”
Thi Tú Vân thở dài.
“Nhà họ Thi mạnh như thế nào, năm xưa ông chỉ mới thấy một góc của tảng băng, nhưng ông cũng biết, đó là sức mạnh mà không phải nhà họ Diệp hay nhà họ Hoa có thể so sánh được. Trong mắt người nhà họ Thi, cho dù có là đại quốc thì chưa chắc đã là gì!”
“Ngay cả khi các nước lớn sử dụng vũ khí nguyên tử cũng không thể nào khiến họ bị dao động. Đó là một nơi khác hoàn toàn với thế tục.
“Do lời hứa của tôi nên tôi và ông có được hai mươi năm an lạc, nhưng tôi là con gái nhánh chính của nhà họ Thi, hơn nữa còn được chọn là thánh nữ nên gia tộc sẽ không buông tha cho tôi đâu!”
Diệp Vân Long siết chặt nắm đấm, dường như muốn phát tiết ra sự không cam tâm cuối cùng. Ông ta trầm giọng: “Tiểu Vân, nhà họ Diệp của hiện tại đã khác hai mươi năm trước, dù nhà họ Thi có tới thì cũng không dễ dàng gì. Hơn nữa giờ đây tiểu Thiên đã trở nên nổi tiếng, với tiềm lực và thiên phú của thằng bé, tương lai chưa chắc những kẻ mạnh của nhà họ Thi có thể đối kháng nổi”.
Thi Tú Vân lắc đầu bất lực và tiếp tục thở dài.
“Vân Long, ông cũng nói rồi đó. Đó là tương lai!”
“Tiềm lực và thiên phú của tiểu Thiên thì dù kẻ mạnh có đông như kiến và cả nhà họ Thi có mạnh tới cỡ nào thì thằng bé cũng đứng đầu, hãy cho tiểu Thiên thêm mười năm, khi đó tới chín phần là nhà họ Thi sẽ không còn là đối thủ của nó nữa nhưng đó là mười năm sau!”
“Tiểu Thiên của hiện tại vẫn chưa đạt tới mức đó. Nếu như những kẻ mạnh của nhà họ Thi thật sự ra tay thì thằng bé sẽ gặp lành ít dữ nhiều.
“Tôi là vợ, là mẹ, chắc chắn sẽ không để mọi người gặp nguy hiểm. Tôi phải quay về nhà họ Thi!”
Đôi mắt bà ánh lên sự quyết tâm. Diệp Vân Long đứng sững tại chỗ, biết là Thi Tú Vân đã hạ quyết tâm .
Ông ta bước lên một bước, cùng đứng giữa không trung với Thi Tú Vân sau đó cầm lấy bàn tay ngọc ngà của bà.
“Tiểu Vân, tôi biết không thể thay đổi quyết định của bà nhưng một ngày nào đó trong tương lai, tôi nhất định sẽ tới nhà họ Thi, đường đường chính chính đón bà trở về!”
“Đây là lời hứa của tôi!”