Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tề vũ tôn đế sao?”.

Diệp Thiên khẽ giọng lẩm bẩm, ánh mắt lại không có vẻ gì quá bàng hoàng, chỉ có sự kiên quyết không lùi bước.

Bây giờ đã không còn là vấn đề cậu có thể lựa chọn. Tề vũ tôn đế không phải cậu nhất định sẽ đạt được, mà là nhất định phải đạt được!

Bất kể là vì bản thân mình, vì Hoa Lộng Ảnh hay là vì Diệp Kình Thương, cậu đều phải vấn đỉnh cảnh giới này!

“Cảm ơn dì Lạc, tôi biết rồi!”.

Không có lời nào dư thừa, Diệp Thiên chỉ bình thản nói một câu, sau đó im lặng.

Lạc Tông Diễm không nghe được bất cứ dao động cảm xúc nào trong giọng nói của Diệp Thiên, nhưng bà ấy lại hiểu rất rõ, thiếu niên có tâm trí và tính bền bỉ như vậy chắc chắn sẽ đạt được cảnh giới trong truyền thuyết, sánh vai với Diệp Kình Thương năm xưa, thậm chí là cao hơn.

Giọng nói của Lạc Tông Diễm biến mất, Diệp Thiên thu lại sát ý trên người, vẻ mặt lại quay trở về bình thản hững hờ.

Sau đó, cậu chuyển ánh nhìn sang đám người của Vân Đỉnh Thiên Cung đang câm như hến.

Nhìn thấy Diệp Thiên quay đầu lại, năm vị cung chủ đứng ở trước nhất đều kinh hãi, trong mắt hiện lên nỗi sợ không thể che giấu.

Phải, lúc này trong lòng bọn họ thật sự đã rất sợ rồi!

Đặc biệt là Mão Hỏa từng có xung đột với Diệp Thiên, ông ta vô cùng sợ hãi, chỉ mong Diệp Thiên đừng chú ý đến ông ta.

Mặc dù năm người bọn họ đã thống nhất thông qua nghị quyết, dự định làm hòa với Diệp Thiên, đáp ứng mọi điều kiện của Diệp Thiên, nhưng đó là bọn họ nghĩ Diệp Thiên có bối cảnh mạnh mẽ, không muốn đối địch với thế lực sau lưng cậu.

Bây giờ nhìn thấy Diệp Thiên đánh bại thế áp đảo của một hóa thần thất phẩm, hai hóa thần bát phẩm trước mắt bọn họ khiến ba người chật vật chạy trốn. Thực lực như vậy quả thật khiến bọn họ khó mà tưởng tượng, không sinh ra được ý nghĩ phản kháng.

Phải biết rằng ba người đó là thiên kiêu đỉnh cấp của Chân Vũ Thánh Môn!

Nhưng ba người cộng lại cũng không phải đối thủ của Diệp Thiên. Sức chiến đấu như vậy nếu đối phó với Vân Đỉnh Thiên Cung thì chỉ cần một cái trở tay!

“Diệp Lăng Thiên... không, đại nhân!”.

Mão Chấn phản ứng lại trước tiên, chắp tay với Diệp Thiên.

“Vân Đỉnh Thiên Cung chắc chắn không có ý nghĩ đối địch với đại nhân, mong đại nhân khoan hồng, tha cho Vân Đỉnh Thiên Cung!”.

“Cậu có cần gì Vân Đỉnh Thiên Cung cũng sẽ làm theo, tận lực đáp ứng cho cậu!”.

Trước kia Mão Chấn nói chuyện với Diệp Thiên với thái độ bình đẳng. Bây giờ, ông ta lại cúi đầu, một mực xin tha.

Các đệ tử của Vân Đỉnh Thiên Cung ở xung quanh ngày thường kiêu ngạo giờ lại mất hết tiếng nói, thở cũng không dám thở mạnh.

Chỉ vì người thanh niên như thần ma trên không trung trở tay là có thể đánh bọn họ rơi vào vực sâu tuyệt vọng!

Diệp Thiên đứng trên không, chậm rãi bay từ chân trời đáp xuống trước mặt đám người Vân Đỉnh Thiên Cung, đứng ở khoảng cách chưa tới mười mét.

Cậu không quan tâm đến Mão Chấn, chỉ lướt mắt nhìn Mão Hỏa đang có vẻ mặt nặng nề phức tạp.

“Ông là Mão Hỏa?!”.

“Lúc trước ở sao Viêm, phân thân thần hồn của ông xuất hiện, bảo tôi có bản lĩnh thì đến Vân Đỉnh Thiên Cung, các ông sẽ đợi tôi”.

“Bây giờ tôi đã đứng ở đây rồi, ông cảm thấy thế nào?’.

Lúc này, trong đầu Mão Hỏa vô cùng bối rối, nhớ lại những lời mình nói ngày xưa, ông ta chỉ muốn tát cho mình một bạt tai.

Ông ta không ngờ một nguyên anh tứ phẩm lại có sức chiến đấu vượt cấp như vậy!

Bây giờ Diệp Thiên đã đến trước mặt, ông ta có không muốn cũng chỉ đành đứng ra.

“Đại nhân!”, ông ta chắp tay hành lễ, cúi người xuống.

“Trước kia là Mão Hỏa có mắt không thấy Thái Sơn đã đắc tội với đại nhân, làm sao chúng tôi dám so sánh với đại nhân?”.

Diệp Thiên không hề để tâm, chỉ khịt mũi khinh thường.

“Bớt nhiều lời!”.

“Ông đỡ một quyền của tôi, nếu không chết, tôi sẽ tha cho ông một mạng!”.

Nói xong, cậu biến mất tại chỗ. Mão Hỏa thì dự cảm có điều chẳng lành, một bàn tay đã đặt trên vai ông ta trước khi ông ta nhận ra, quăng ông ta lên cao.

“Chuyện này…”.

Ông ta kinh ngạc, nhìn lại bóng người Diệp Thiên như hình với bóng, luôn giữ khoảng cách với ông ta một nghìn mét không hơn không kém, sau đó đánh ra một quyền.

Tam Tuyệt Quyền, Thôn Nhật Nguyệt!

Quyền này Diệp Thiên không dùng Phệ Thiên Trường Sinh Thể, mà dùng tam hoa tụ đỉnh và chân lực hỗn độn đánh ra.

Trong nháy mắt, ánh sáng xanh lan tỏa giữa đất trời, kéo theo không gian hơn vạn mét phủ xuống Mão Hỏa.

Nhìn cảnh tượng đó, bốn người còn lại đều trợn to mắt như sắp nứt ra, nhưng bọn họ chỉ có thể trơ mắt đứng tại chỗ nhìn, không dám có bất cứ hành động nào.

“Ầm!”.

Một tiếng động lớn vang lên, ánh sáng xanh lan ra từ chỗ Diệp Thiên, đánh nát hơn vạn mét không gian. Trong không gian vỡ nát, một bóng người bay ngược ra sau, toàn thân đầy huyết khí, khí tức cũng nhanh chóng suy yếu, là Mão Hỏa.

Mão Hỏa lùi lại liên tục hơn nghìn mét trên không trung, vết máu ẩn hiện trên dưới toàn thân. Chân lực hộ thể nơi ngực ông ta đã hoàn toàn nứt ra, nơi ngực xuất hiện một quyền ấn lõm sâu, chỉ cách trái tim một tấc.

Nếu gần thêm một tấc thì sẽ đánh nát tim ông ta.

Sắc mặt Mão Hỏa tái nhợt, giống như tro tàn, trong mắt chỉ có sự khó tin.

Tận mắt chứng kiến chung quy cũng không bì được với đích thân cảm nhận. Một quyền của Diệp Thiên giống như phán quyết của tử thần khiến ông ta đi một vòng qua Quỷ Môn Quan.

Mặc dù ông ta bị thương nặng nhưng cuối cùng vẫn nhặt về được một cái mạng.

“Xem ra trong Vân Đỉnh Thiên Cung, ngoài Mão Chấn ra, thực lực của ông là mạnh nhất!”.

Diệp Thiên liếc nhìn ông ta, bình thản gật đầu.

“Hôm nay, tôi không giết chết ông!”.

Nghe được lời này, cuối cùng Mão Hỏa cũng thở phào nhẹ nhõm, đáp xuống đất, vội vàng ngồi xuống trị liệu.

Đám người Mão Chấn vốn nghĩ Diệp Thiên đánh xong một quyền này thì chuyện trước kia coi như xóa bỏ, nào ngờ Diệp Thiên lại lên tiếng.

“Chuyện giữa tôi và Mão Hỏa coi như giải quyết xong, nhưng chuyện Vân Đỉnh Thiên Cung các người vẫn chưa tính xong!”.

Cậu liếc nhìn Mão Chấn, hai mắt khẽ nheo lại, hiện ra đường cong nguy hiểm.

“Vân Đỉnh Thiên Cung vì tài nguyên mà cướp bóc vô số hành tinh, hầu như dồn Phong Huyền Tông đến đường cùng, tử thương vô số”.

“Phong Huyền Tông là tông môn phụ thuộc dưới trướng điện Đế Vương ở dải Ngân Hà, các ông nói xem tôi nên tính món nợ này với các ông thế nào?”.

Nghe đến ba chữ “Phong Huyền Tông”, đám người Mão Chấn lập tức run sợ, thầm than không hay.

Đúng vậy, những năm qua bọn họ muốn vơ vét tài nguyên tu luyện trong thiên hà Xích Minh mà cướp đoạt vô số hành tinh khác một cách tham lam vô nhân đạo, diệt vô số tông môn. Phong Huyền Tông từng là một trong những tông môn mạnh nhất của thiên hà Xích Minh, cũng là một trong những tông môn bọn họ tấn công mạnh nhất.

Bọn họ không ngờ tông môn bị bọn họ truy sát đến mức mai danh ẩn tích lại có liên quan đến Diệp Thiên.

“Khốn nạn!”, Mão Chấn không khỏi âm thầm mắng chửi.

Sớm biết sau lưng Phong Huyền Tông có hậu đài vững chắc như vậy, dù có cho bọn họ một trăm lá gan, bọn họ cũng không dám động vào Phong Huyền Tông.

Lúc này ma vương đến cửa hỏi tội, khắp Vân Đỉnh Thiên Cung rộng lớn ai có thể chống đỡ?

Bầu không khí nhất thời ngưng trệ, xung quanh chỉ có gió núi thét gào, nhưng lại không có ai lên tiếng.

Mão Chấn đang tranh đấu kịch liệt trong lòng. Một lúc lâu sau, dường như ông ta đã hạ quyết tâm, trong mắt lóe lên sự kiên quyết, đột nhiên quỳ xuống trước Diệp Thiên.

“Diệp Lăng Thiên đại nhân, Vân Đỉnh Thiên Cung chúng tôi tự biết tội lỗi nặng nề, khó mà được cậu tha thứ”.

“Nhưng tôi van cậu cho chúng tôi một cơ hội để bù đắp. Từ nay trở đi, Vân Đỉnh Thiên Cung chúng tôi tự nguyện gia nhập dưới trướng điện Đế Vương, dốc sức giúp đỡ xây dựng lại Phong Huyền Tông”.

“Chỉ mong đại nhân tha cho Vân Đỉnh Thiên Cung chúng tôi, từ nay về sau Vân Đỉnh Thiên Cung sẽ phục tùng cậu!”.

Ngày hôm đó, tông môn cấp bá chủ chiếm cứ thiên hà Xích Minh mấy vạn năm đã cúi đầu trước Diệp Thiên!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK