Chương 2975
“Sau này không còn tôi nữa, không ai bảo vệ cô thì phải học cách tự bảo vệ mình nhé!”
Tiếu Văn Nguyệt khựng người rồi lắc đầu nguềy nguậy. Cô gái ôm lấy Diệp Thiên, cơ thể run lên bần bật.
“Không, không thể nào!”
“Tại sao, tại sao lại như vậy?”
Cô gái vô cùng kích động, cứ hỏi dồn dập không thôi: “Anh lừa tôi đúng không, nói cho tôi đi, anh đang đùa tôi, đúng không?”
Nước mắt cứ thế rơi xuống, cô ta mặc kệ, chỉ ôm chặt lấy Diệp Thiên, hi vọng biết bao nhiêu một cái gật đầu từ cậu.
Nhưng nhận lại được chỉ là một nụ cười lấy lệ từ cậu. Diệp Thiên vỗ vai cô ta, khẽ đẩy ra với bộ dạng trước giờ chưa từng có.
“Câu hỏi dư thừa thì không nên hỏi nữa, cùng tôi đi đoạn đường cuối cùng nào!”
cảm nhận được bàn tay lạnh ngắt của Diệp Thiên đặt lên vai mình, Tiếu Văn Nguyệt lập tức ngưng khóc. Cô ta cứ nhìn Diệp Thiên chăm chăm, nhất thời không biết nói gì.
Mặc dù biểu cảm của Diệp Thiên vô cùng bình tĩnh nhưng cô ta thì cảm thấy vô cùng hoang mang và tuyệt vọng.
“Ba ngày sao!”
Cô gái khẽ lầm bầm và run rẩy.
Cô ta từng mơ về viễn cảnh có một ngày có thể kéo gần khoảng cách với Diệp Thiên. Dù khoảng thời gian này chỉ có một tháng ngắn ngủi nhưng cô gái cũng đã cảm thấy quá đủ rồi. Giờ nghe Diệp Thiên nói cậu chỉ còn có ba ngày thì cô gái mới thật sự cảm thấy hiện thực tàn khốc đến mức nào.
Khoảng thời gian ba ngày thực sự không đủ. Cô gái vẫn còn muốn ở bên cạnh Diệp Thiên cả đời, muốn chăm lo cho cậu cả đời. Nào ngờ, giờ đây sự thật phơi bày ra trước mặt khiến cô gái thật khó chấp nhận.
“Đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta đi thôi!”
Diệp Thiên biết lúc này Tiếu Văn Nguyệt đang cảm thấy khổ sở giống y như lúc cậu nhìn thấy Tiếu Văn Nguyệt bị Thiên Luân sát hại vậy. Cậu lập tức bước tới, chủ động ôm lấy Tiếu Văn Nguyệt, muốn mang đến cho cô gái chút ấm áp trong quãng thời gian cuối đời này.
Tiếu Văn Nguyệt co cụm trong lòng Diệp Thiên với vẻ nghẹn ngào: “Ba ngày này, bất luận là đi tới cùng trời cuối đất hay là lên thiên đường, xuống địa ngục thì tôi cũng sẽ ở bên cạnh anh!”
Giờ đây, điều mà cô ta có thể làm đó là đồng hành cùng Diệp Thiên.
“Vụt!
Cùng với sự ra đi của Diệp Thiên, sự biến mất của Thiên Luân, những kẻ mạnh mất đi lí trí do bị ma khí của Thiên Luân tấn công cũng dần hồi phục lại ý thức. Ba vị tông chủ của sáu tông Huyền Môn cũng thức tỉnh, nhìn thấy cảnh tưởng trước mặt mới ý thức được một trận đại nạn khủng khiếp vừa mới diễn ra.
Sau khi hồi phục ý thức, bọn họ lập tức điểu chỉnh lại tâm trạng, bắt đầu đi tìm những đệ tử đã thoát khỏi sự kiểm soát của Thiên Luân, xây dựng lại trật tự của Lư Thành, chủ động trợ giúp Lương Long Đình và quân đội.
Trong đám tàn tích, một bóng hình đang ngồi thiền cũng dần mở mắt. Đó chính là Thi Mạc.
Sau khi nhận được thần chỉ của Diệp Thiên thì ông ta cũng đã hồi phúc ý thức, dùng ý thức của mình thoát khỏi sự kiểm soát của ma khí và trở lại là chính mình.
Khoảnh khắc mở ra ông ta liền lập tức đứng bật dậy. cảnh tượng chiến đấu giữa ông ta và Diệp Thiên hiện lên trong đầu.