Hoa Lộng Ảnh vô cùng ngạc nhiên. Cô giật mình, chỉ cảm thấy một luồng khí tức mạnh vô cùng ập tới khiến mặt cô đỏ ửng.
Cô ngước nhìn thì thấy một bóng hình cao ráo đứng trước mặt mình. Cô tưởng mình bị ảo giác, dù trời đất như bị đảo lộn, vũ trụ có bị hủy diệt thì người này cũng chống đỡ thay cho cô.
“Là anh ấy?”
Hoa Lộng Ảnh lầm bầm, cô thật sự không ngờ vào lúc ngàn cân treo sợi tóc thế này người đứng ra vì cô không phải các vị trưởng lão của tông môn, cũng không phải những vị thiên kiêu mà là một người có thù với Chân Vũ Thánh Môn.
“Vụt”
Cơ thể Diệp Thiên phóng ra ánh sáng màu đỏ, năm ngón tay siết chặt, cậu đỡ đòn tấn công của Hỗn Độn Đan Ma.
Sức mạnh đáng sợ khiến không gian dao động. Sau đó cậu đạp mạnh chân xuống đất, lùi lại tầm một trăm mét kéo theo Hoa Lộng Ảnh để né khỏi phạm vi của đòn tấn công kia.
Hoa Lộng Ảnh bị siết chặt cổ tay, một lúc sau cô mới phản ứng lại và vội giằng tay ra, hét lớn: “Bỏ tay tôi ra”.
Diệp Thiên liếc nhìn cô nhưng không nói gì. Cậu chỉ quay qua nhìn Hỗn Độn Đan Ma. Hỗn Độn Đan Ma lúc này cũng nhìn Diệp Thiên và nở nụ cười đầy hứng thú.
“Thần phẩm nguyên anh mà có thể đỡ được đòn tấn công của tôi hai lần, lại vẫn còn giữ được sức chiến đấu thì tôi thấy có hứng thú đấy. Xem ra trong những người có mặt ở đây chỉ có cậu là khiến tôi phải lưu tâm rồi”.
Giọng nói của ông ta mang vẻ chế nhạo giống như mèo đang vờn chuột. Những người khác cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Duẫn Trường Thiên nhìn Hỗn Độn Đan Ma trầm giọng: “ Các hạ tu vi mạnh, chúng tôi cảm thấy áy náy, chúng tôi cũng không có thù oán gì với ông, tại sao lại giữ chúng tôi ở lại đây?”
“Tôi là Duẫn Trường Thiên, là trưởng lão truyền công của Duẫn Tộc, lẽ nào ông thật sự muốn đối đầu với Duẫn Tộc chúng tôi sao?”
Hỗn Độn Đan Ma nghe thấy vậy thì cười khinh miệt: “Tôi đã nói rồi. Các người là ai không liên quan gì tới tôi hết”.
“Hôm nay, tất cả các người đều phải chết ở đây”.
Dứt lời, từ phía xa bỗng có âm thanh nặng nề vọng tới, Vân Huân Hợp trước đó bỏ chạy giờ đang nôn ra máu, bị một nguồn chân lực màu đen tím bao lấy và kéo quay ngược lại.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, đám đông tối mặt. Chân lực màu đen tim rõ ràng là đã được hình thành từ cách đó hàng nghìn mét, và toàn bộ bọn họ đều đang bị bao bọc trong lớp chân lực này.
Muốn chạy thoát khỏi đây thì cách duy nhất chính là đánh bại Hỗn Độn Đan Ma, nếu không chẳng ai có thể rời đi được”.
“Các vị”, Duẫn Trường Thiên không hổ danh là trưởng lão lập tức nói với Diệp Thiên, Bát Tí Ma Thánh, Càn Khôn Đại Thánh, Kim Long Thánh Giả...
“Giờ chúng ta không còn lựa chọn nữa rồi. Tôi đề nghị chúng ta liên thủ cùng đối phó với ông ta, thế nào?”
Đám người Bát Tí Thánh Nhân giật mình nhưng sau đó đồng loạt gật đầu. Giờ kẻ địch là quan trọng nhất, nếu như bọn họ còn không chịu hạ mình thì tới lúc đó sẽ bị ông ta đánh bại và tất cả sẽ chết hết ở đây thôi.
Mặc dù Diệp Thiên không trả lời nhưng cậu đã bước về phía trước thể hiện lập trường của mình.
Cộng thêm Diệp Thiên, năm vị bán bộ kim tiên cũng khởi động chân lực tập trung và Hỗn Độn Đan Ma.
“Dựa vào các người mà cũng đòi đối phó với tôi sao?”
Hỗn Độn Đan Ma mỉm cười, nụ cười âm sầm. Bọn họ vừa mới đứng vào vị trí thì ông ta đã lao về phía Diệp Thiên.
Đối diện với sự tấn công như vậy, Diệp Thiên khẽ hét lên, năm ngón tay siết chặt tạo thành một chiếc búa và đập tới.
Sương Hỏa Thiên Cương Chuy. Băng sương và hỏa diễm hợp nhất phóng ra sức uy hiếp vô cùng khủng khiếp. Trong không trung, chỉ thấy một chiếc búa màu lam đập về phía Hỗn Độn Đan Ma.
“Bùm bùm”.
Hai bên vừa tới tiếp xúc thì Diệp Thiên đã phải run người. Cây búa dưới sức mạnh của Hỗn Độn Đan Ma đã bị vỡ dần ra và biến thành những điểm sáng trong không gian.
Diệp Thiên nôn ra máu, cậu bay bật ra phía sau, tông trúng tới vài ngọn núi mới dừng lại. Đối diện với Hỗn Độn Đan Ma, cậu đã dồn lực tấn công nhưng vẫn chưa chống lại được.
Lúc Diệp Thiên bị đẩy lùi lại thì bốn người Duẫn Trường Thiên bừng tỉnh. Bốn đường chân lực xuất hiện trong không gian, họ đồng thời ra tay.
“Đại Tịch Diệt Chỉ”.
“Bát Tí Kim Cương”
“Kim Long Pháp Tướng”
“Càn Khôn Vô Cực”
Bốn người gầm lên, đòn tấn công dội về phía trước. Những người đứng bên cạnh cũng có thể cảm nhận được sức mạnh chèn ép. Cả bốn vị bán bộ kim tiên cùng ra tay thì đương nhiên là sức mạnh tăng lên gấp nhiều lần rồi.
“Đúng là đám con sâu cái kiến”, đối diện với bốn thế lực này, Hỗn Độn Đan Ma chỉ mỉm cười lạnh lùng.
“Muốn đánh bại các người, chỉ cần một tay là được”.
Ông ta chắp một tay sau lưng, tay còn lại chậm rãi đưa lên ấn vào không gian. Cùng với chưởng ấn, không gian hõm xuống sức mạnh vũ trụ bùng nổ trong bàn tay.
“Bùm”
Một âm thanh nặng nề vang lên khi bốn vị bán bộ kim tiên bị tấn công. Đòn tấn công của bốn người bị đánh tan, họ phải lùi về sau, nôn ra máu.
Đứng trước một kẻ độ kiếp kim tiên, dù có là bốn người liên thủ thì cũng bị tấn công thôi. Bốn người bay bật ra sau hàng nghìn mét, nôn ra máu. Bọn họ biết không thể để lộ ra sự yếu đuối của mình, thế là tất cả trao đổi ánh mắt, những hình vẽ hình thành sau lưng họ.
Thiên địa dị tượng. Bốn người đồng thời kích hoạt thiên địa dị tượng.
“Hừ”
Thấy vậy, Hỗn Độn Đan Ma chỉ khẽ hừ giọng và chỉ điểm.
“Phụt”
Âm thanh xé gió vang lên. Bốn người Duẫn Trường Thiên khựng người. Thiên địa dị tượng sau lưng họ vẫn chưa hoàn thiện thì đã bị tiêu diệt trước chỉ điểm của Hỗn Độn Đan Ma rồi.
“Điều này”.
Tất cả lúc này đều sững sờ. Đôi mắt họ ánh lên vẻ tuyệt vọng, như này còn đánh đấm gì nữa?Các vị tu sĩ khác cũng sẽ có chung kết cục thôi. Khi mọi người đang bàng hoàng thì Diệp Thiên lại vô cùng bình tĩnh
“Nếu vậy thì cược thôi”, dứt lời cậu xoay tay, một ấn quang nhàn nhạt phóng ra. Đồng thời ở giữa trán cậu xuất hiện chữ “Diệp” rõ nét.