Trong hư không rồng kêu hổ rống, gió sấm đan xen. Vào giờ phút này, không gian được tính bằng năm ánh sáng đồng loạt nổ tung, Diệp Thiên và ba người phía Lạc Tông Diễm cũng ở trong đó.
“Ầm!”.
Trước sức mạnh của cảnh giới chưởng khống, Lạc Tông Diễm đứng đầu chịu gió, nôn ra máu lùi về sau.
Hai người Duẫn Tu Tuyệt và thái thượng trưởng lão tộc họ Duẫn biến sắc, sức mạnh thân xác tổn thương, bị đánh bay vào sâu hơn trong phế tích vũ trụ, không đứng dậy được nữa.
Diệp Thiên lùi lại mấy trăm nghìn km, ma sát tạo thành vệt trắng như sao băng thật dài. Tay chân cậu hiện lên dấu vết bị sức mạnh không gian vỡ nát làm xây xát, chi chít đầy cơ thể, cho dù là màu sắc sao trời trắng đen bên ngoài cơ thể cũng khó mà che lấp được nó.
Từ đó có thể thấy đòn đánh của Cơ Xương Hạo đáng sợ đến mức nào, uy lực mạnh đến thế nào.
Để tránh cho ba người nhóm Lạc Tông Diễm bị thương nặng thêm, Diệp Thiên dùng thân xác mình chống đỡ chín mươi chín phần trăm uy lực của nó. Trước đòn tấn công đáng sợ, sức mạnh phong lôi chứa đựng lực phá hoại mạnh mẽ gần như khuấy nát phòng ngự xác thịt của Diệp Thiên.
Nếu Diệp Thiên chưa tu thành Vạn Cổ Hỗn Độn Thể, chỉ riêng đòn tấn công này đủ để khuấy nát tứ chi của cậu.
“Phụt!”.
Diệp Thiên nôn ra máu nóng hổi, dù lớp phòng ngự bên ngoài Vạn Cổ Hỗn Độn Thể chưa hư tổn, nhưng sức mạnh đáng sợ của đòn đánh đó vẫn khiến nội tạng cậu tổn thương.
Bây giờ cậu không quan tâm được những cái đó, nhìn chằm chằm Cơ Xương Hạo trong hư không vũ trụ.
Bởi vì chiêu Cơ Xương Hạo dùng chính là thần thông vô thượng mà cậu từng sử dụng.
Long Hổ Phong Lôi Chấn!
Tuyệt kỹ kết hợp từ sức mạnh phong lôi. Trong thời gian dài Diệp Thiên từng coi nó là một trong những thủ đoạn tấn công mạnh nhất của mình, dùng nó khắc chế nhiều cường địch.
Cậu không ngờ có một ngày mình lại đích thân nếm trải uy lực của Long Hổ Phong Lôi Chấn.
“Nhìn cậu có vẻ rất kinh ngạc?”.
Cơ Xương Hạo cười điên cuồng, nhìn Diệp Thiên với ánh mắt đầy giễu cợt.
“Diệp Lăng Thiên, linh thể tứ thần thú của cậu đúng là tài phú được trời ưu ái. Đáng tiếc trước mặt tôi, mọi thần thú đều nghe theo sự điều khiển của tôi”.
“Cậu phát triển sức mạnh linh thể tứ thần thú đến mức độ này chỉ để trải đường cho tôi mà thôi. Sức mạnh của linh thể tứ thần thú không còn thuộc về cậu nữa!”.
“Cậu nghĩ tôi chỉ có Long Hổ Phong Lôi Chấn thôi sao? Hãy nếm thử sức mạnh mà cậu tự mình khai phá đi!”.
Dứt lời, ông ta vung tay, linh thể thần thú Hỏa Kỳ Lân và Băng Phượng thét gào lao ra, xoay tròn xung quanh người ông ta. Hai luồng sức mạnh lửa và băng trái ngược nhau nhanh chóng hòa hợp.
Sau đó, Cơ Xương Hạo ôm vòng hai tay, ngưng tụ thành chùy tay, đánh tới phía trước.
Một cự chùy hư không vô cùng rộng lớn ngưng tụ từ băng và lửa đánh xuống đỉnh đầu Diệp Thiên.
Sương Hỏa Thiên Canh Chùy!
“Ầm ầm!”.
Trong vũ trụ tỏa ra ánh sáng đỏ xanh chói mắt. Đó là cảnh tượng hình thành khi sức mạnh băng hỏa hoàn toàn bùng phát. Trong hai màu đỏ xanh, mọi vật đều bị nghiền nát thành mảnh vụn, hoàn toàn biến mất.
Diệp Thiên từng dùng tu vi cảnh giới kim đan sử dụng Sương Hỏa Thiên Canh Chùy, dùng bí thuật Dương Thần Xả Thân đánh cho An Hà Đạo đã tiếp cận vô hạn với cảnh giới hóa thần đến mức gần chết, có thể thấy được uy lực vô song của nó.
Bây giờ, Cơ Xương Hạo với cảnh giới chưởng khống sử dụng nó càng chứa đựng thần uy vô thượng, diệt tuyệt vũ trụ. Ngay cả Diệp Thiên cũng cảm thấy run rẩy.
Ngay khi Sương Hỏa Thiên Canh Chùy đánh xuống, nắm đấm của Diệp Thiên cũng theo đó vung ra, đánh ra một quyền kình trắng đen.
Thương Minh Quyền!
Sương Hỏa Thiên Canh Chùy to lớn bị sức mạnh Thương Minh Quyền ăn mòn gần một nửa, nhưng một nửa còn lại vẫn đánh lên ngực Diệp Thiên không sai không lệch.
“Keng keng!”.
Diệp Thiên giống như viên đạn pháo vượt qua tốc độ ánh sáng, đâm nát liên tiếp vô số ngôi sao. Cơ thể rơi xuống, khí tức lúc ẩn lúc hiện, sắc sao trời bên ngoài cơ thể trở nên cực kỳ ảm đạm sau một đòn này.
Cơ Xương Hạo cảm thấy Diệp Thiên đã là nỏ hết đà, cất tiếng cười dữ tợn. Đôi cánh Chân Phượng ở sau lưng chuyển động, một lần vỗ bay xa mấy trăm nghìn cây số, xuất hiện ở ngay bên trên Diệp Thiên.
Sau đó, ông ta hơi ngửa người về sau, bàn tay ở phía trước, cơ thể tạo thành một đường vòng cung. Bốn linh thể thần thú đồng thời cất lên tiếng gào thét động trời, bốn loại sức mạnh hóa thành ánh sáng bốn màu bắt đầu hội tụ ở lòng bàn tay ông ta.
Sấm sét như dao, băng hỏa làm thân, gió bão làm chuôi, cộng thêm chân lực Hạo Nhiên màu xanh trong cơ thể Cơ Xương Hạo dâng tràn, ngưng tụ thành một quang kích ngũ sắc.
Tứ Thần Phá Khung Kích!
Điều khác biệt duy nhất là chân lực Hỗn Độn ngưng tụ thành linh hồn quang kích này đổi thành chân lực Hạo Nhiên!
“Đi!”.
Quang kích hình thành, Cơ Xương Hạo không do dự lập tức vung cánh tay. Quang kích ném ra từ tay ông ta, đâm vào hư không, xuyên qua vô số không gian, sau đó đến trước ngực Diệp Thiên.
Đòn này quá nhanh quá lẹ, sức mạnh hủy diệt lao về phía Diệp Thiên từ trên xuống dưới, có xu hướng đâm xuyên cơ thể Diệp Thiên.
“Phập!”.
Quả nhiên, quang kích ngũ sắc chạm vào ngực Diệp Thiên. Hai bên giằng co mười mấy giây, quang kích ngũ sắc lại bùng phát tốc độ đâm qua ngực trái Diệp Thiên, xuyên ra sau lưng, tạo thành cơn mưa máu.
“Diệp Thiên!”.
Lạc Tông Diễm ở phía xa nhìn thấy cảnh này, mắt như sắp nứt ra, nhưng không làm gì được, chỉ có thể kêu lên thảm thiết.
Cảm giác tuyệt vọng dâng lên từ sâu trong lòng bà ấy. Duẫn Tu Tuyệt và thái thượng trưởng lão tộc họ Duẫn cũng mở to mắt khó tin.
Đối diện với người kế thừa thần cách ở đỉnh điểm như Cơ Xương Hạo, bọn họ cộng với Diệp Thiên vẫn không thể đối phó được sao?
Bây giờ, ngay cả phòng ngự thân xác của Diệp Thiên cũng bị phá thủng, trận chiến này thật sự không nhìn thấy chút hi vọng thắng lợi nào.
Trong nháy mắt, ba vị độ kiếp thần phẩm mạnh nhất cảm thấy ý chí chiến đấu không còn, giống như bị rút hết tinh khí thần.
“Soạt!”.
Nơi ngực Diệp Thiên trào máu, biểu cảm của cậu cũng ngưng đọng.
Tứ Thần Phá Khung Kích không những đâm xuyên phòng ngự cơ thể cậu mà còn phá hỏng trái tim, bộ phận quan trọng của thân xác cậu.
Diệp Thiên không còn bản nguyên thân xác, cứ vậy treo lơ lửng trên không trung, giống như đã từ bỏ chống cự.
“Thần tử Hỗn Độn chuyển thế chỉ có một kết cục, đó là chết!”.
Cơ Xương Hạo không buồn không vui, bước tới từng bước, đứng cạnh Diệp Thiên. Sau đó, ông ta đưa tay đặt lên đầu Diệp Thiên, chuẩn bị đánh thẳng vào thần phủ.
Ngay khi ông ta đưa tay lên, một bàn tay đã thò ra trước ông ta, giữ chặt cổ tay ông ta.
“Ồ?”.
Cơ Xương Hạo nhíu mày, Diệp Thiên ở phía trước mang vẻ mặt bình thản, khí sắc cũng đã hồi phục.
“Muốn giết tôi, còn lâu!”.
Ý chí chiến đấu trong mắt Diệp Thiên lại ngưng tụ, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh nhạt.
“Có lẽ linh thể thần thú không có tác dụng gì với ông!”.
“Nhưng làm sao ông có thể tước đoạt được sức mạnh của tôi?”.
“Hôm nay, tôi sẽ cho ông thấy thủ đoạn của Diệp Lăng Thiên!”.
“Không liên quan đến danh nghĩa thần tử Hỗn Độn, hôm nay tôi đánh cược sự kiêu ngạo của Đế Vương Bất Bại!”.
Trong ánh mắt vô cùng ngạc nhiên của Cơ Xương Hạo, ánh sáng thần bùng lên trong mắt Diệp Thiên. Ba đóa hoa không màu trên đỉnh đầu hội tụ vào giữa, dần dần dung hòa, hình thành một đóa hoa mượt mà trong suốt.
Giờ phút này, ba loại sức mạnh thân xác, chân lực, thần niệm của Diệp Thiên dung hòa làm một, không phân đây đó.
Đây gọi là tam nguyên quy nhất!