Chương 1256
“Tôi đang nói chuyện với cô Lộng Ảnh đây, cậu vừa tới đã ăn nói ngông cuồng bảo tôi cút, lại còn dẫn cô Lộng Ảnh rời đi, cậu không biết thế nào là lịch sự, thế nào là thứ tự trước sau sao?”.
“Muốn theo đuổi người ta cũng phải xếp hàng vào!”.
Diệp Thiên thọc một tay trong túi quần, mỉm cười.
“Lịch sự?”.
“Cậu ngang nhiên tán tỉnh vợ chưa cưới của tôi, với tôi là đồng nghĩa với quấy rối. Tôi chỉ bảo cậu cút đã là khách sáo với cậu rồi!”.
Xưa nay Diệp Thiên không thích dài dòng với người khác, Mộ Dung Đoạn muốn mời Hoa Lộng Ảnh cùng đi ăn tối, ý đồ rất rõ ràng. Nếu không phải cậu vừa mới bước vào cảnh giới quy nguyên trở về, tâm trạng rất tốt thì cậu đã ném Mộ Dung Đoạn xuống hồ nhân tạo cho cá ăn lâu rồi.
“Ha!”.
Mộ Dung Đoạn nghe vậy cười lớn, dường như nghe được chuyện gì buồn cười lắm.
“Cậu nói cậu là chồng chưa cưới của Hoa Lộng Ảnh? Cả thủ đô này ai cũng biết Diệp Tinh mới là chồng chưa cưới của Hoa Lộng Ảnh, cậu thì là cái thá gì?”.
Cậu ta vừa tới thủ đô nửa ngày, chưa hiểu rõ gần đây ở thủ đô đã xảy ra chuyện gì, không biết Hoa Lộng Ảnh đã giải trừ hôn ước với Diệp Tinh, càng không biết mối quan hệ giữa Diệp Thiên với Hoa Lộng Ảnh.
Diệp Thiên nghe vậy cũng không nhìn cậu ta lấy một cái, chỉ bật cười, chuẩn bị dẫn Hoa Lộng Ảnh rời đi.
Mộ Dung Đoạn vẫn chưa từ bỏ ý định, bước tới chặn đường hai người họ.
“Muốn đi à? Tôi đã cho cậu đi chưa?”.
Cậu ta tác oai tác quái ở Trung Hải đã quen, tưởng rằng thế giới rộng lớn mặc cho cậu ta hoành hành, đương nhiên không đặt một kẻ “không có tên tuổi gì” như Diệp Thiên vào trong mắt.
Sắc mặt của Diệp Thiên đã trở nên lạnh lùng. Mộ Dung Đoạn đang định mở miệng nói tiếp, Diệp Thiên chỉ vung nhẹ tay, một luồng gió thổi ngang tới, cậu ta chỉ cảm thấy gò má bị một bàn tay vô hình lướt qua, lập tức bay ngược ra sau, nôn ra máu.
Những người đứng xem xung quanh vô cùng ngạc nhiên, không biết chuyện gì xảy ra. Mộ Dung Đoạn nhịn cơn đau, lập tức phản ứng lại.
“Võ giả nội gia?”.
Cậu ta ầm thầm kinh ngạc, nhưng không hề hoảng loạn, ngược lại nổi giận.
“Cậu dám đánh tôi? Ở thủ đô rộng lớn này, ngay cả Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh cũng không dám đụng vào tôi, thế mà cậu lại dám đánh tôi?”.
“Cậu có biết tôi là ai không?”.
Cậu ta ôm gò má sưng to, nhưng không hề lùi bước, đến trước mặt Diệp Thiên lần nữa.
“Tôi là người nhà Mộ Dung ở Trung Hải, tên là Mộ Dung Đoạn! Cậu dám động vào tôi, nhà Mộ Dung chắc chắn sẽ bắt cậu trả giá đắt!”.
“Biết điều thì quỳ xuống, dập đầu xin lỗi tôi. Nếu không tôi sẽ báo với ông nội tôi, chỉ cần một câu nói là quét sạch môn phái của cậu, đến lúc đó sẽ không đơn giản là dập đầu quỳ xuống nữa đâu!”.
Những người xung quanh đều không hiểu ra sao, chỉ có vài người con cháu nhà giàu quyền quý là biến sắc.
Nhà Mộ Dung ở Trung Hải là con quái vật khổng lồ có thể so sánh với nhà họ Giang ở khu phía Tây và bốn gia tộc lớn ở thủ đô. Nếu bàn về nội tình và thực lực, nhà Mộ Dung còn mạnh hơn, thâm căn cố đế hơn nhà họ Giang và bốn gia tộc lớn đó.