“Vụt”
Đường kiếm chém ra, Hỗn Độn Thánh Kiếm lập tức kéo một đường dài. Đường kiếm không quá lớn, có phần nhỏ hơn so với đường kiếm trước đó và màu sắc của nó cũng không còn là màu đen trắng nữa mà là màu đỏ như màu lửa.
Đường kiếm quang này giống như một con rồng quét ngang không gian, chém về phía Tần Tử Dương.
Tần Tử Dương cũng tung chiêu, uy lực thanh kiếm của bà tưởng như có thể chém cả tinh hệ. Trong mắt bà ta, chiêu kiếm của bà ta chẳng hề kém thế.
Nhưng đột nhiên bà ta cảm thấy nổi da gà. Một cảm giác đáng sợ trỗi dậy. Đó làm cảm giác của cái chết. Tuyệt Thanh Minh trong tay bà ta rung lên mãnh liệt. Bà ta không biết tại sao mà bỗng cảm thấy tê dại trong lòng, một sự xáo trộn dấy lên trong nội tâm.
“Hữu tình thắng vong tình sao?”
Bà ta khẽ lầm bầm, lần đầu tiên cảm thấy nghi ngờ. Một lúc sau, bà ta gầm lên, đôi mắt lại hừng hực sát ý.
“Ăn nói linh tinh”.
“Hữu tình thì sẽ bị tình cảm ràng buộc, còn vong tình thì sẽ cắt đứt mọi sự kiểm soát, khiến yếu điểm của bản thân biến mất. Hữu tình sao có thể thắng được vong tình chứ? Nhìn tôi phá vỡ Vát Đồ Thập Tam Kiếm của cậu như thế nào nhé”.
Bà ta gào lên, tay rung mạnh, Tuyệt Thanh Minh trong tay cũng phát ra tiếng kêu lanh lảnh. Vong Tình Đạo cuối cùng cũng phóng hết sức mạnh.
Thái Thượng Diệt Tình
“Bùm”
Lần này Tuyệt Thanh Minh không hề chém xuống mà là đâm tới. Hướng mà mũi kiếm đâu thật sự không thể dùng từ ngữ miêu tả, không gian vỡ ra, mũi kiếm lao về phía Diệp Thiên. Thanh kiếm phát ra tiếng kêu vang vọng cả không gian, thời gian dường như ngừng trôi.
Còn Diệp Thiên, cậu không tỏ ra vui buồn, đường kiếm quang màu đỏ của cậu cũng đang phá vỡ không gian.
“Keng”
Tiếng kim loại va chạm vang lên, kiếm ý và sát ý phủ rộng cả đất trời, sau đó kiếm khí tan ra. Đường kiếm quang màu đỏ vẫn vững vàng lao về trước. Trong nháy mắt nó đã tới ngay trước mặt Tần Tử Dương.
Tần Tử Dương không ngờ Vong Tình Đạo dù đã kích hoạt tới mức cao nhất mà vẫn bị chèn ép một cách dễ dàng như vậy.
Nhìn thấy đường kiếm quang màu đỏ đang từ từ áp sát, bà ta hừ giọng, Tuyệt Thanh Minh được lật lại, chém về phía kiếm quang màu đỏ.
“Keng”.
Tiếng kim loại va chạm vang lên, thanh kiếm Tuyệt Thanh Minh đã chém lên đường kiếm quang màu đỏ. Dưới sự gia trì của Tần Tử Dương, thanh kiếm phóng ra ánh sáng tím. Hai bên va chạm, không gian nổ tung, bắn ra tia lửa, tưởng chừng cả vùng xung quanh đều bị đổ sụp xuống.
"Hả! Chém không được sao?”
Tần Tử Dương đanh mặt, khá bất ngờ. Chiêu kiếm của bà ta mang theo nguyên dương tử khí cấp năm, bà ta vốn tưởng như vậy có thể đánh tan kiếm quang của đối phương mà không ngờ lại không thể làm gì được, ngược lại còn cảm thấy bị áp lực nặng nề.
“Rắc”
Đúng lúc bà ta còn đang kinh ngạc thì có tiếng nứt vang lên bên tai. Bà ta hoang mang.
Thanh kiếm Tuyệt Thanh Minh bỗng xuất hiện vết nứt. Bà ta co đồng tử. Tuyệt Thanh Minh được tạo ra từ Cửu Thiên Huyền Thạch, chất liệu cực cứng cáp, có thể chịu được đòn tấn công của năm nguồn sức mạnh mạnh nhất trong vũ trụ mà không hề hấn gì.
Vậy mà bây giờ nó lại bị nứt vì đòn tấn công của Diệp Thiên. Vết nứt đang lan ra khiến bà ta không thể giải thích được. Chiêu kiếm của Diệp Thiên mạnh tới vậy sao?
“Phá”
Đúng lúc này, Diệp Thiên hô vang, Hỗn Độn Thánh Kiếm ép xuống. Kiếm quang màu đỏ ở trạng thái vô cùng ung dung tiếp tục chém về phía Tuyệt Thanh Minh.
Nhát kiếm này hừng hực giống như tình yêu nam nữa, chiếu rọi cả vũ trụ, vĩnh viễn không biến mất. Tuyệt Thanh Minh cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, tiếng rắc vang lên từ thanh kiếm.
Tuyệt Thanh Minh bị gãy, Tần Tử Dương cũng phun ra máu tươi. Toàn bộ tâm huyết cả đời của bà ta đều đổ lên thanh kiếm này.
Thanh kiếm này là kết tinh một nửa sức mạnh của bà ta, tương thông với tâm thân của bà ta. Bà ta còn luyện nó thành thiên địa dị tượng của chính mình nên người và kiếm mới có thể hợp nhất.
Giờ đây thanh kiếm bị thương nặng, bị nứt ra thì đương nhiên bà ta cũng bị tổn thương.
Trong lúc bà tay bay bật ra, một tiếng kiếm lại vang lên. Bà ta còn chưa kịp ngước nhìn thì đã cảm nhận được một luồng khí ớn lạnh đang dí vào yết hầu của mình.
“Đây chính là chiếu cuối cùng của Bất Đồ Thập Tam Kiếm”
“Tình Bá Đương Thế. Đây cũng là chiêu kiếm mà bố tôi tạo ra vì bà”.
Hỗn Độn Thánh Kiếm dí vào yết hầu của Tần Tử Dương, chỉ cần một nhích nữa thôi là bà ta sẽ chết. Bà ta không dám khinh suất.
“Diệp Lăng Thiên, cậu nói Diệp Kình Thương vẫn còn tình cảm với tôi, cậu là con trai của ông ấy, cậu sẽ không giết tôi chứ?”
Vị Tử Dương Đế khẽ cười với cậu. Thế nhưng Diệp Thiên chỉ tỏ vẻ khinh miệt.
“Đúng là ông ấy vẫn còn tình cảm với bà, hơn nữa còn chưa bao giờ hận bà. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ tha cho bà”.
“Người vứt bỏ tình cảm trước lại còn có tư cách bảo tôi phải tha mạng sao?”
Từ cuối cùng vừa dứt, Diệp Thiên quét một đường kiếm. Dung mạo tuyệt thế của bà ta vỡ vụn, đến cả thần hồn cũng biến thành hư vô.
Tử Dương Đế đã chết. Bốn người kế thừa thần cách chỉ còn hai. Diệp Thiên vung tay, Hỗn Độn Thần Kiếm biến mất. Hỗn Độn Thần Vực cũng mất đi, chỉ còn lại cậu đứng ở đó.
“Tiếp theo là Thương Thế Thần và Thủy Tổ Vạn Thú”.
Cậu lầm bầm, kích hoạt chân lực hỗn độn, chiến ý bốc lên hừng hực. Đúng lúc cậu định mở không gian quay về Thái Sơ Thần Đạo Môn thì có hai luồng khí tức các xuất hiện. Hai luồng khí tức đen một trắng vô cùng rõ ràng xuyên vào bàn tay của Diệp Thiên, lao tới chân lực hỗn độn của cậu.
“Đây là...”
Diệp Thiên tái mặt, nhiệt độ cơ thể cậu tăng cao, cơ thể đang bốc cháy với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Đòn phản công cuối cùng của Tần Tử Dương và Thiên Dưỡng Sinh sao?