Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước mắt là khuôn mặt đã khiến Diệp Thiên phải giấu vào nơi sâu nhất trong kí ức vô số lần, dù đã rời Trái Đất hơn một năm, nhưng thỉnh thoảng cậu vẫn không khỏi nhớ đến khuôn mặt này, sự hối hận và nhớ thương trong lòng cuộn trào như những con sóng dữ.

Chỉ là cậu nằm mơ cũng không ngờ hai người lại trùng phùng bằng cách thức hoang đường và kì dị như thế này.

Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ này, Diệp Thiên thậm chí còn nghi ngờ không biết có phải mình đã nhìn nhầm.

"Sao lại như vậy được?".

Cậu thì thào nói, tuy lúc trước đã có cảm ứng, cảm thấy chắc chắn bảy tám phần, nhưng dù sao trong lòng cậu vẫn ôm một tia hi vọng là mình bị nhầm.

Cho đến khi Hoa Lộng Ảnh lột bỏ tấm sa che mặt, cậu mới tỉnh táo hoàn toàn. Người trước mắt chính là Hoa Lộng Ảnh, tuy khí chất thay đổi, ánh mắt đã trải đời, nhưng giọng nói và dung mạo thì vẫn như xưa.

"Tiểu Ảnh!".

Diệp Thiên trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn ngạc nhiên lên tiếng.

"Sao em lại ở đây?".

Cho đến giờ cậu vẫn không thể tin được, theo lý mà nói thì hiện giờ Hoa Lộng Ảnh đang sinh sống yên ổn ở Trái Đất mới phải, tuy đã mất ký ức về cậu nhưng đó chỉ là tạm thời, chờ cậu trở về Trái Đất, sẽ tìm cách khôi phục ký ức cho cô ấy.

Nhưng bây giờ, Hoa Lộng Ảnh lại ở cùng với người của Chân Vũ Thánh Môn gì đó, còn tự nhận mình là "Ảnh Tiên Tử". Hơn nữa, tu vi của cô ấy cũng từ cảnh giới siêu phàm vọt lên hóa thần bát phẩm. Tất cả mọi chuyện đều khiến cậu có dự cảm không lành.

Quả nhiên, đáp lại cậu không phải là giọng nói dịu dàng như bình thường của Hoa Lộng Ảnh, mà là một tiếng quát vô cùng lạnh lẽo.

"Câm miệng!".

"Tiểu Ảnh là để cho anh gọi sao?".

Tiếng quát vừa dứt, trường kiếm U Lan trong tay Hoa Lộng Ảnh cũng đồng thời ra tay.

“Vút!”.

Thanh kiếm vang lên lanh lảnh, chỉ thấy cánh tay Hoa Lộng Ảnh khẽ run, kéo ra một đóa hoa kiếm hình chữ thập ở bên cạnh, hư không mấy nghìn mét bị mũi kiếm này khuất nát thành hư vô.

Kiếm thế chưa triển, nhưng kiếm ý lạnh lẽo đã lấp đầy không gian mấy chục nghìn mét vuông, tấm màn bảo vệ do năm hóa thần như Mão Chấn liên thủ tạo ra mới bị kiếm ý này khẽ chạm vào, cả năm người đã như bị sét đánh, cơ thể lảo đảo, sau đó vội vàng phóng ra chân lực, gia cố cho tấm màn bảo vệ.

"Chân Vũ Thánh Môn có thất đại thánh giả Xích Tranh Hoàng Lục Thanh Lam Tử, Thanh Dương Thánh Giả xếp thứ ba trong Chân Vũ Thánh Môn, cô gái này là đệ tử thân truyền của ông ta, hiển nhiên địa vị cao hơn hẳn thanh niên vừa ra tay khi nãy".

Trong lòng Mão Chấn vô cùng kinh hãi, nhìn thanh trường kiếm cổ xưa trong tay Hoa Lộng Ảnh: "Chắc hẳn thanh kiếm kia là thần khí luôn theo sát bên người của Thanh Dương Thánh Giả hồi còn trẻ, U Lan Kiếm!".

"Rốt cuộc hôm nay là ngày gì vậy? Tại sao đám thiên kiêu tuyệt đại này lại tề tựu ở Vân Đỉnh Thiên Cung của chúng ta chứ?".

Ông ta càng nghĩ càng thấy kinh sợ, những thiên kiêu tuyệt đại này có tu vi cao cường thì chớ, đằng sau mỗi người còn có một sự tồn tại vô cùng đáng sợ. Nếu bọn họ đánh nhau ở Vân Đỉnh Thiên Cung, làm kinh động đến những cường giả đại năng thực sự kia, thì e là Vân Đỉnh Thiên Cung sẽ bị tan tành mây khói mất.

"Vô Ảnh Kiếm, Bách Hoa Liêu Loạn!".

Trong mắt Hoa Lộng Ảnh không hề có sự tồn tại của Diệp Thiên, có chăng cũng chỉ là sự coi thường và sát khí ngút trời.

Cô ấy khẽ quát một tiếng, cổ tay run lên, U Lan Kiếm chém chếch về phía Diệp Thiên.

Nhát kiếm này hạ xuống, không gian nơi Diệp Thiên đan đứng lập tức bị kiếm thế đáng sợ chém nát, trong không gian vụn vỡ, những mảnh vụn không gian bay tứ tán, sau đó trên mỗi mảnh có một đóa hoa màu xanh nở rộ, lạnh lẽo nhưng tuyệt đẹp.

Mỗi đóa hoa băng đều ẩn chứa sức mạnh vô cùng khủng khiếp, lần lượt trái phải trước sau, điểm xuyết xung quanh Diệp Thiên, khiến cậu tiến không được mà lùi cũng không xong.

"Luồng khí tức sức mạnh này..."

Đồng tử Diệp Thiên chấn động mạnh, cậu cảm thấy trên những đóa hoa băng nở rộ này có một luồng dao động cực kì quen thuộc.

Là hàn khí Hoàng Tuyền!

Nhưng đây không phải là hàn khí Hoàng Tuyền thực sự, mà chỉ là một loại chân lực nào đó cực giống với hàn khí Hoàng Tuyền, sức mạnh hàn băng và đóng băng ẩn chứa trong đó yếu hơn hàn khí Hoàng Tuyền rất nhiều. Nhưng cho dù là vậy, nếu tu luồng chân lực này lên đỉnh điểm thì cũng đủ để nghiền nát 99% chân lực giới tu tiên.

Lúc này, luồng chân lực đó đang dùng tư thái của hoa băng, ập về phía cậu từ bốn phương tám hướng. Mỗi khi chúng gần thêm một chút, cậu lại cảm thấy máu của mình như đông cứng thêm, ngay cả hành động và việc vận chân lực cũng trở nên chậm chạp.

“Rắc rắc!”.

Giữa hư không vang lên âm thanh giòn tan khi miếng băng dung hòa vào nhau, chỉ thấy bàn tay của Diệp Thiên đã bị một đóa hoa băng chạm tới. Chỉ trong chớp mắt, cả cánh tay cậu đã bị đóng băng hoàn toàn.

Sau đó là hai chân, phần thân, cuối cùng là phần đầu.

Chỉ trong mười giây, hư không trong phạm vi mấy chục nghìn mét vuông xung quanh Diệp Thiên đã bị đóng băng, dường như ngay cả thời gian và không gian cũng dừng lại vào giờ phút này, tách rời hoàn toàn với môi trường xung quanh.

Cậu cứ thế bị đông cứng trong hàn băng, không thể động đậy, chỉ có đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, dường như không cam lòng, dường như vẫn không tin.

Khoảnh khắc cuối cùng bị đóng băng, cậu vẫn không tin Tiểu Ảnh của cậu lại ra tay với cậu như vậy, hơn nữa còn dùng thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, không chút nương tay.

“Hãy ngủ một giấc dài trong thế giới hàn băng đi, phàm nhân!”.

Hoa Lộng Ảnh chỉ vung một kiếm rồi lại tra kiếm vào vỏ, đôi mắt không có bất cứ sự vui vẻ nào, có chăng chỉ là sự bình thản như dòng nước trong vắt, dường như việc đóng băng Diệp Thiên đối với cô ấy chỉ là hành động vô cùng đơn giản dễ dàng.

“Chậc chậc!”.

Trên bầu trời, người thanh niên vẫn đứng im từ đầu đến cuối vỗ tay cười, ánh mắt mang theo bảy phần kiêng dè, ba phần cảm khái: “Sư muội, Ngũ Trùng Băng Luân Kình của em lại lên một tầm cao mới rồi”.

“Bây giờ chắc là đạt đến cấp ba rồi nhỉ?”.

Sắc mặt Hoa Lộng Ảnh bình thản, chỉ lắc đầu: “Coi như đỉnh phong cấp hai thôi, chưa đến cấp ba”.

“Nhưng đối phó với một nguyên anh tứ phẩm thì dư sức, cho dù anh ta có tam hoa tụ đỉnh trong truyền thuyết thì cũng vậy thôi”.

Dứt lời, cô ấy nhìn về phía người thanh niên suýt nữa bị một quyền của Diệp Thiên đánh cho bị thương nặng, điềm nhiên nói: “Lạc Tinh sư huynh, người này đã tiêu diệt Thiên Thần Tông, lấy mất Chân Vũ Thần Kiếm Trận, lai lịch hẳn là không đơn giản”.

“Chúng ta phải đưa anh ta về tông môn, nghiêm hình tra khảo, chuyện này làm phiền anh vậy”.

Người thanh niên tên Lạc Tinh vẫn đang chìm đắm trong nỗi kinh hãi vì suýt nữa bị một quyền của Diệp Thiên đánh xuyên qua người, bây giờ nghe thấy Hoa Lộng Ảnh nói vậy thì lập tức hoàn hồn, vội vàng gật đầu.

“Đương nhiên rồi, sư muội yên tâm, cứ để anh lo, anh sẽ giữ nguyên thế này đưa hắn về tông môn”.

Dứt lời, anh ta giơ bàn tay lên, chiếc vòng tay lấp lánh trên cổ tay tỏa ra ánh sáng sao trời rực rỡ, định bao trùm lấy cả Diệp Thiên lẫn thế giới hàn băng kia.

Nhưng đúng lúc này, một âm thanh giòn tan bỗng vang lên.

“Rắc!”.

Trong thế giới hàn băng đã bị đông cứng tất cả bỗng hiện ra một vết nứt, sau đó một bàn tay lóe lên tia sáng màu xanh bỗng thò từ trong thế giới hàn băng ra, khẽ nắm một cái, hàn băng rắn chắc ở xung quanh lập tức biến thành bột mịn bay đầy trời.

“Hử?”.

Hoa Lộng Ảnh nhíu mày, kinh hãi ngoảnh lại, đúng lúc nhìn vào đôi mắt chứa đầy sát khí và mệt mỏi, giống như một con dã thú bị thương, chứa đầy khí tức nguy hiểm.

“Chân Vũ Thánh Môn, các người làm tốt lắm!”.

Đôi mắt Diệp Thiên hiện lên màu đỏ yêu dị, đó là biểu hiện khi sát khí ngưng tụ thành thực thể.

Cậu nhìn về phía Hoa Lộng Ảnh, đôi mắt hơi nheo lại.

“Tiểu Ảnh, anh không biết Chân Vũ Thánh Môn đã làm gì em!”.

“Nhưng kẻ thù chính là kẻ thù, nếu em đã đứng về phía kẻ thù, thì anh cũng sẽ không nương tay!”.

“Anh sẽ giết hai người này trước, rồi tìm hiểu nguyên nhân!”.

Dứt lời, ánh sáng xanh lóe lên, cơ thể Diệp Thiên bùng phát khí tức mạnh mẽ như mãnh thú hồng hoang.

Phệ Thiên Trường Sinh Thể, mở!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK