Cao thủ tuyệt đỉnh ai nấy bước đi hùng hổ, khí thế lay động bầu trời, lần lượt xuyên qua vách tường bên ngoài vào nhà ăn, sau đó quỳ một gối xuống trước mặt Diệp Thiên trước ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Những người này không ai ngoại lệ đều là cao thủ đến từ thế giới trung tâm Ngân Hà. Hơn nữa, tu vi của mỗi người đều đạt đến cảnh giới độ kiếp. Nhất là hai người tông chủ của Lạc Tinh Đạo Tông và thành chủ của Bát Cảnh Sơn Thành đạt tới độ kiếp thần phẩm.
Những người này đều là nhân vật nổi tiếng một vùng, xưng bá một vực ở thế giới trung tâm Ngân Hà, nhưng bây giờ trong mắt bọn họ chỉ có sự sợ hãi và kính nể, thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt Diệp Thiên.
Thu Tịch Nguyệt cũng sững sờ.
“Diệp đế vương?”.
Cô ta ngơ ngác nhìn Diệp Thiên, cuối cùng cũng hiểu vì sao cô ta lại cảm thấy Diệp Thiên rất quen mắt.
Không phải ba ngày trước trong màn hình trực tiếp, thanh niên này đứng giữa không trung, tuyên bố với thế giới sẽ quét sạch thế lực tu tiên ngoại vực sao?
Mười năm trước, cô ta cũng từng tận mắt nhìn thấy người này trong phát sóng trực tiếp, tận mắt nhìn thấy người này tỏa ra ánh sáng xanh, diệt người sói, chém dơi yêu, đánh bại Cam La, đưa Trái Đất vươn lên hàng đầu.
Thu Tịch Nguyệt run sợ trong lòng, trong thời gian ngắn cả người như suýt đóng băng.
Nếu là người đó, cho dù có lấy tám hay mười người vợ thì có gì không thể. Cũng may cô ta không hét lên tra nam gì đó. Đặt tay lên ngực tự nhủ, nếu Diệp Thiên lên tiếng thì cho dù cô ta có làm nha hoàn cũng sẵn lòng.
Nhưng Diệp Thiên không quan tâm đến phản ứng của Thu Tịch Nguyệt, anh nhấp ngụm trà, không thèm ngước mắt lên.
“Nhận tội?”.
“Bây giờ các người biết đến đây nhận tội rồi à?”.
Đám người Vương Tư Miểu, Đồng Trọng, Hứa Phượng Tiên không khỏi cười gượng, đồng loạt gật đầu.
“Diệp đế vương, chúng tôi biết sai rồi, thật sự biết sai rồi!”.
“Lúc trước chúng tôi không biết Trái Đất là cố hương của Diệp đế vương. Nếu biết thì có cho chúng tôi trăm nghìn lá gan, chúng tôi cũng không dám đến Trái Đất khai tông lập phái!”.
“Mong Diệp đế vương tha cho chúng tôi một lần. Từ nay về sau, thế lực đế cấp chúng tôi chắc chắn sẽ dốc hết sức lực toàn tông, gia nhập Lăng Thiên Minh, cống hiến cho cậu!”.
Tuy những lời bọn họ nói không phải thật lòng nhưng lại không thể không nói, không thể không làm.
Trong mười năm, vì sự xuất hiện của Lăng Thiên Minh mà kết cấu thế lực của trung tâm dải Ngân Hà thay đổi long trời lở đất. Nhiều thế lực thực lực nhỏ yếu đều chọn gia nhập Lăng Thiên Minh, dựa cây cao bóng cả.
Những thế lực có mâu thuẫn với Lăng Thiên Minh lần lượt giải tán, sau đó những cao thủ đó tập hợp với nhau lập ra thế lực đế cấp mới, ví như Bát Cảnh Sơn Thành, Lạc Tinh Đạo Tông.
Bọn họ thành lập ra thế lực đế cấp mới, sau đó không dám ngang tàng mở rộng lãnh thổ ở thế giới trung tâm Ngân Hà, chỉ có thể nhắm tới các thiên hà ở xa hơn. Trái Đất ở dải Ngân Hà là một trong các mục tiêu của họ, khai tông lập phái ở đây, với ý định nắm giữ Trái Đất linh lực hồi phục toàn diện trong tay.
Hôm nay, trong tông môn bọn họ có hai ba tu sĩ cảnh giới thánh nhân xuống Trái Đất, theo lời nhờ vả của người đại diện bọn họ ở Trái Đất, đến vây giết cao thủ hàng đầu ở Trái Đất.
Đám người Vương Tư Miểu, Đồng Trọng là tu sĩ cảnh giới độ kiếp, đương nhiên không để chuyện này trong lòng. Bọn họ nghĩ rằng chỉ là đối phó với tu sĩ thiên tài xuất thân từ thiên hà hẻo lánh.
Nhưng đến khi các tu sĩ cảnh giới thánh nhân xuống Trái Đất, ngọc bài linh hồn đồng loạt nứt vỡ, bọn họ mới ý thức được tình hình không ổn.
Sau đó bọn họ theo dõi chuyện này, bắt đầu điều tra tin tức liên quan đến chuyện này, cuối cùng điều tra được một danh hiệu khiến bọn họ kinh hãi khiếp sợ.
Đế Vương Bất Bại, Diệp Lăng Thiên!
Nếu mười năm trước nghe thấy cái tên này, trong lòng bọn họ chỉ có kính nể, không sợ hãi.
Nhưng bây giờ bọn họ chỉ có tuyệt vọng!
Bởi vì người này chính là minh chủ Lăng Thiên Minh xưng bá vũ trụ!
Không những vậy, anh còn là cao thủ cái thế lần lượt giết chết bốn người kế thừa thần cách, trước nay chưa từng có trong lịch sử thế giới trung tâm Ngân Hà!
Nói Diệp Thiên là cao thủ số một vũ trụ hiện nay, không ai dám phản bác.
“Diệp Lăng Thiên lại là người Trái Đất? Con mẹ nó, rốt cuộc là tên chó nào đưa ra ý kiến cho chúng ta đi chiếm lĩnh Trái Đất?”.
Ngay khi có được tin tức này, thủ lĩnh của thế lực đế cấp tham gia chuyện này đều nổi giận mắng chửi. Sau đó, bọn họ không dám có chút do dự nào, thông qua con đường không gian đến Trái Đất, cùng nhau đến đây.
Ý nghĩ duy nhất của bọn họ là không tiếc bất cứ giá nào dập tắt lửa giận của Diệp Thiên!
Nếu Diệp Thiên bất mãn, khiến Lăng Thiên Minh khai chiến với bọn họ thì cho dù tất cả bọn họ cộng lại cũng chỉ là châu chấu đá xe, sẽ bị tiêu diệt một cách dễ dàng.
Trên mặt Diệp Thiên không có dao động gì, những tu sĩ cảnh giới độ kiếp vang danh vũ trụ không ai dám lên tiếng, chỉ có thể cúi đầu đợi câu trả lời của Diệp Thiên.
“Có gia nhập Lăng Thiên Minh hay không còn phải xem tư chất của các người. Lăng Thiên Minh chỉ nhận tinh anh, không nhận sâu bọ yếu kém!”.
“Chuyện các người nhận tội chỉ là nói thừa, mỗi thế lực các người có hai ba thánh nhân xuống đây vây giết tôi, chuyện này không dễ bỏ qua như vậy!”.
“Theo tính cách trước kia của tôi, hôm nay các người đều phải chết ở đây. Nhưng vài ngày nữa là đại hôn của tôi, tôi không muốn đại khai sát giới, coi như tôi tha cho các người”.
“Tôi chỉ sử dụng ba phần công lực, các người cùng nhau lên, sau một quyền dù sống hay chết, chuyện này cũng dừng ở đây”.
Nghe xong những lời này, đám người Vương Tư Miểu đồng loạt thay đổi nét mặt.
Mặc dù bọn họ tự nhận không phải đối thủ của Diệp Thiên, nhưng bọn họ cảm thấy khoảng cách giữa minh với Diệp Thiên không lớn đến mức đó.
Diệp Thiên lại nói bọn họ đỡ một quyền ba thành công lực, đúng là coi thường bọn họ.
Mặc dù bọn họ sợ Diệp Thiên, nhưng tôn nghiêm của cao thủ khiến ánh mắt bọn họ lóe sáng.
“Nếu Diệp đế vương đã nói như vậy, chúng tôi không dám không đồng ý!”.
Mấy người Vương Tư Miểu, Đồng Trọng đưa mắt nhìn nhau, dị khẩu đồng thanh.
“Xin Diệp đế vương ra tay!”.
Diệp Thiên gật đầu, bóng người anh chuyển động, dang cánh tay, vung ra một quyềnnhẹ nhàng mềm mại.
Nhiều tu sĩ cảnh giới độ kiếp vốn còn đang tràn đầy tự tin, nhưng một lúc sau, bọn họ lại biến sắc.
“Ầm!”.
Diệp Thiên đánh ra quyền này, bọn họ cảm thấy mình lập tức tách rời khỏi không gian xung quanh. Bên tai vang lên tiếng nổ không gian, nhưng bọn họ không thể điều động được chút sức mạnh nào, thậm chí không thể động đậy.
Một luồng lực khó có thể miêu tả xé ra một con đường màu đen khổng lồ ở chính giữa nhà ăn. Tất cả bọn họ phun ra máu, bị đánh bay vào trong con đường màu đen đó, biến mất không thấy.
Diệp Thiên thu tay, con đường màu đen cũng biến mất, trong nhà ăn khôi phục yên tĩnh. Đáng kinh ngạc là trong nhà ăn không hư tổn gì, không có bất cứ thay đổi nào, cứ như mọi thứ chưa từng xảy ra.
Chỉ có trên sàn nhà xuất hiện mấy vũng máu đáng sợ chứng tỏ nơi này quả thật từng có người đến.
“Anh Diệp Thiên, bọn họ đi đâu rồi?”.
Cố Giai Lệ hiếu kỳ hỏi.
Diệp Thiên mỉm cười: “Anh tiễn bọn họ ra khỏi dải Ngân Hà, còn đi đâu thì anh cũng không biết, có lẽ là đến thiên hà xa hơn”.
Sức mạnh một quyền đánh cho tám vị tu sĩ độ kiếp của trung tâm Ngân Hà bị thương nặng, bay vào dòng chảy rối không gian. Hơn nữa, đó chỉ là một quyền ba thành công lực của Diệp Thiên!