“Nghe có vẻ như gia nhập viện trọng tài trách nhiệm thì ít mà lợi lộc thì nhiều không kể xiết nhỉ?”
“Quả thực là như vậy!”
Evelyn dang hai tay: “Ông Fast và tôi đều là thành viên của viện trọng tài, là những người có tiếng nói nhất đối với những lợi ích thu được sau khi gia nhập viện trọng tài!”
“Nhưng như thực lực của chúng tôi trong viện trọng tài chẳng qua cũng chỉ là sức chiến đấu cấp thấp mà thôi. Các vị cao thủ thực thụ trong viện trọng tài không biết bao nhiêu mà kể. Cậu muốn đạt được sức mạnh siêu phàm chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Có rất nhiều cao thủ có thể chỉ điểm cho cậu, giúp cậu tiến lên một cấp độ cao hơn!”
“Ồ? Các người đều chỉ là sức chiến đấu cấp thấp?”
Ánh mắt Diệp Thiên nhảy dựng, trong lòng càng thêm kinh ngạc.
Dù là Evelyn hay Fast mang trên người thanh Huyết Đao thì thực lực của cả hai người họ đều không thua kém Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizou. Sức mạnh như vậy đủ để làm bá chủ một phương, thống trị một cõi, đứng vào hàng ngũ những cao thủ hàng đầu thế giới.
Nhưng Evelyn nói bọn họ chỉ có thể coi là sức chiến đấu cấp thấp trong viện trọng tài. Có thể thấy được sức mạnh và số lượng cao thủ trong viện trọng tài này đáng sợ như thế nào.
Cậu nhìn vào chiếc đầu lâu đen trên tay, dường như hơi lay động. Evelyn và Fast nhìn thấy như vậy, cả hai đều mừng thầm trong lòng.
Mục đích đến đây lần này của họ dường như rất đơn giản đã đạt được.
Diệp Thiên nhìn chằm chằm huy hiệu một hồi lâu, sau đó đột nhiên mở tay ném chiếc đầu lâu màu đen trở lại.
Evelyn vươn tay nhận lấy, hơi nhíu mày nói: “Không biết Đế Vương làm vậy là có ý gì?”
Diệp Thiên nhúc nhích cổ, giọng nói lãnh đạm: “Viện trọng tài, thật sự rất thú vị, nhưng đáng tiếc, tôi không có hứng thú!”
“Từng chút từng xíu sức mạnh của Diệp Lăng Thiên đều là do tôi khổ luyện sinh tử mới có được. Nếu tôi muốn có sức mạnh, tôi sẽ dựa vào chính bản thân mình để chiến đấu giành lấy nó, sẽ đạt đến cảnh giới cao hơn, đâu cần người khác phải cho tôi?”
“Hơn nữa, thế giới này rộng lớn như vậy, không có bất kỳ tổ chức hay thế lực nào đủ tư cách để tôi hạ mình gia nhập và làm theo chỉ thị của người khác!”
“Các người có thể đi được rồi!”
Diệp Thiên nói xong, vẫy vẫy tay định rời đi, nhưng sau lưng truyền đến giọng nói của Evelyn.
Lần này đó không còn là giọng nói nhẹ nhàng thì thầm nữa mà mang theo một vị uy nghiêm lạnh lùng.
“Đế Vương, cậu cứ như vậy cự tuyệt chúng tôi sao? Cậu không cân nhắc thêm sao?”
“Cậu phải biết rằng, trên đời này không ai có thể từ chối viện trọng tài!”
“Ồ?”, Diệp Thiên dừng lại, lạnh lùng nói: “Tại sao?”
“Hừ!”
Evelyn khẽ cười khẩy một cái, ngón tay ngà ngọc chỉ vào Diệp Thiên: “Vì hậu quả của việc từ chối viện trọng tài không ai có thể kham nổi, kể cả cậu!”
“Tôi biết hiện giờ cậu là cao thủ đứng đầu ở Hoa Hạ, có thể cùng lúc giết chết hai người cấp độ siêu phàm bán bộ. Nhưng cậu cần hiểu rõ, người giỏi còn có người giỏi hơn, vỏ quýt dày có móng tay nhọn!”
“Với thực lực của cậu hiện tại, so với viện trọng tài chẳng qua chỉ là con kiến. Nếu viện trọng tài muốn thì có thể phái một cường giả cảnh giới siêu phàm tới là có thể tiêu diệt cậu!”
“Cậu phải suy nghĩ thật kỹ. Nếu hôm nay cậu từ chối, sau này cậu sẽ không còn là đối tượng mà viện trọng tài chiêu mộ nữa, mà sẽ là kẻ thù của viện trọng tài!”
“Đối với kẻ thù, viện trọng tài luôn chỉ có một cách đối phó, đó chính là xóa sổ hoàn toàn!”
Mặc dù Evelyn vẫn nở nụ cười trên môi, nhưng nụ cười của bà ta giống như một con rắn độc, trong mắt ẩn chứa sát ý.
Ánh mắt Diệp Thiên khẽ nhúc nhích, cậu xoay người lại.
“Ý của bà là, tôi không có lựa chọn, bắt buộc phải đồng ý gia nhập viện trọng tài. Bằng không tôi sẽ bị các người liệt vào đối tượng bị truy giết?”
Evelyn cười đáp: “Đế Vương là một người thông minh hạng nhất trên thế giới mà. Nếu như đã biết hậu quả thì hà cớ gì còn hỏi lại?”
“Muốn trở thành kẻ thù hay bạn bè với chúng tôi, tất cả đều tùy thuộc vào một suy nghĩ của cậu!”
Bà ta không hề lo lắng rằng Diệp Thiên sẽ mở lời từ chối. Với sự lớn mạnh của viện trọng tài, trên đời này chỉ có vài lão quái vật sống qua hàng thế kỷ mới có năng lực chống lại. Mặc dù Diệp Thiên tuổi trẻ đã thành danh, nổi tiếng trong giới võ đạo Hoa Hạ, nhưng so với những người kia thì chỉ như đứa trẻ còn non nớt mà thôi, đâu có tư cách để từ chối viện trọng tài?”
“Quả thực là như vậy!”
Evelyn dang hai tay: “Ông Fast và tôi đều là thành viên của viện trọng tài, là những người có tiếng nói nhất đối với những lợi ích thu được sau khi gia nhập viện trọng tài!”
“Nhưng như thực lực của chúng tôi trong viện trọng tài chẳng qua cũng chỉ là sức chiến đấu cấp thấp mà thôi. Các vị cao thủ thực thụ trong viện trọng tài không biết bao nhiêu mà kể. Cậu muốn đạt được sức mạnh siêu phàm chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Có rất nhiều cao thủ có thể chỉ điểm cho cậu, giúp cậu tiến lên một cấp độ cao hơn!”
“Ồ? Các người đều chỉ là sức chiến đấu cấp thấp?”
Ánh mắt Diệp Thiên nhảy dựng, trong lòng càng thêm kinh ngạc.
Dù là Evelyn hay Fast mang trên người thanh Huyết Đao thì thực lực của cả hai người họ đều không thua kém Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizou. Sức mạnh như vậy đủ để làm bá chủ một phương, thống trị một cõi, đứng vào hàng ngũ những cao thủ hàng đầu thế giới.
Nhưng Evelyn nói bọn họ chỉ có thể coi là sức chiến đấu cấp thấp trong viện trọng tài. Có thể thấy được sức mạnh và số lượng cao thủ trong viện trọng tài này đáng sợ như thế nào.
Cậu nhìn vào chiếc đầu lâu đen trên tay, dường như hơi lay động. Evelyn và Fast nhìn thấy như vậy, cả hai đều mừng thầm trong lòng.
Mục đích đến đây lần này của họ dường như rất đơn giản đã đạt được.
Diệp Thiên nhìn chằm chằm huy hiệu một hồi lâu, sau đó đột nhiên mở tay ném chiếc đầu lâu màu đen trở lại.
Evelyn vươn tay nhận lấy, hơi nhíu mày nói: “Không biết Đế Vương làm vậy là có ý gì?”
Diệp Thiên nhúc nhích cổ, giọng nói lãnh đạm: “Viện trọng tài, thật sự rất thú vị, nhưng đáng tiếc, tôi không có hứng thú!”
“Từng chút từng xíu sức mạnh của Diệp Lăng Thiên đều là do tôi khổ luyện sinh tử mới có được. Nếu tôi muốn có sức mạnh, tôi sẽ dựa vào chính bản thân mình để chiến đấu giành lấy nó, sẽ đạt đến cảnh giới cao hơn, đâu cần người khác phải cho tôi?”
“Hơn nữa, thế giới này rộng lớn như vậy, không có bất kỳ tổ chức hay thế lực nào đủ tư cách để tôi hạ mình gia nhập và làm theo chỉ thị của người khác!”
“Các người có thể đi được rồi!”
Diệp Thiên nói xong, vẫy vẫy tay định rời đi, nhưng sau lưng truyền đến giọng nói của Evelyn.
Lần này đó không còn là giọng nói nhẹ nhàng thì thầm nữa mà mang theo một vị uy nghiêm lạnh lùng.
“Đế Vương, cậu cứ như vậy cự tuyệt chúng tôi sao? Cậu không cân nhắc thêm sao?”
“Cậu phải biết rằng, trên đời này không ai có thể từ chối viện trọng tài!”
“Ồ?”, Diệp Thiên dừng lại, lạnh lùng nói: “Tại sao?”
“Hừ!”
Evelyn khẽ cười khẩy một cái, ngón tay ngà ngọc chỉ vào Diệp Thiên: “Vì hậu quả của việc từ chối viện trọng tài không ai có thể kham nổi, kể cả cậu!”
“Tôi biết hiện giờ cậu là cao thủ đứng đầu ở Hoa Hạ, có thể cùng lúc giết chết hai người cấp độ siêu phàm bán bộ. Nhưng cậu cần hiểu rõ, người giỏi còn có người giỏi hơn, vỏ quýt dày có móng tay nhọn!”
“Với thực lực của cậu hiện tại, so với viện trọng tài chẳng qua chỉ là con kiến. Nếu viện trọng tài muốn thì có thể phái một cường giả cảnh giới siêu phàm tới là có thể tiêu diệt cậu!”
“Cậu phải suy nghĩ thật kỹ. Nếu hôm nay cậu từ chối, sau này cậu sẽ không còn là đối tượng mà viện trọng tài chiêu mộ nữa, mà sẽ là kẻ thù của viện trọng tài!”
“Đối với kẻ thù, viện trọng tài luôn chỉ có một cách đối phó, đó chính là xóa sổ hoàn toàn!”
Mặc dù Evelyn vẫn nở nụ cười trên môi, nhưng nụ cười của bà ta giống như một con rắn độc, trong mắt ẩn chứa sát ý.
Ánh mắt Diệp Thiên khẽ nhúc nhích, cậu xoay người lại.
“Ý của bà là, tôi không có lựa chọn, bắt buộc phải đồng ý gia nhập viện trọng tài. Bằng không tôi sẽ bị các người liệt vào đối tượng bị truy giết?”
Evelyn cười đáp: “Đế Vương là một người thông minh hạng nhất trên thế giới mà. Nếu như đã biết hậu quả thì hà cớ gì còn hỏi lại?”
“Muốn trở thành kẻ thù hay bạn bè với chúng tôi, tất cả đều tùy thuộc vào một suy nghĩ của cậu!”
Bà ta không hề lo lắng rằng Diệp Thiên sẽ mở lời từ chối. Với sự lớn mạnh của viện trọng tài, trên đời này chỉ có vài lão quái vật sống qua hàng thế kỷ mới có năng lực chống lại. Mặc dù Diệp Thiên tuổi trẻ đã thành danh, nổi tiếng trong giới võ đạo Hoa Hạ, nhưng so với những người kia thì chỉ như đứa trẻ còn non nớt mà thôi, đâu có tư cách để từ chối viện trọng tài?”