Chương 2422
Cánh tay bị cụt của ông ta là do Diệp Thiên dùng Chân Võ Tiệt Thiên Kiếm chém đứt ở trước đó. Lúc này, miệng vết cắt đột nhiên rung động, sau đó máu thịt bắt đầu trồi lên, chỉ trong nháy mắt cánh tay đã khôi phục được hơn nữa.
Ông già không để ý đến cánh tay bị đứt của mình, chỉ nhìn chăm chăm Diệp Thiên, mỉm cười.
“Già là, Ogle Lemus!”
“Cậu có thể gọi tôi là Lang tổ vùng đất tuyết!”
“Lang Tổ vùng đất tuyết?”
Ánh mắt Diệp Thiên hơi híp mắt, toát ra sát khí cuồn cuộn.
“Ông là tộc người sói của vùng đất tuyết?”
Diệp Thiên cũng từng nghe nói đến Lang tộc ở vùng đất tuyết, đây là dị tộc lớn mạnh khác được giáo đình phương Tây xếp vào loại dị biệt cùng với Huyết tộc, Lang tộc vùng đất tuyết khi thành niên thì mắt của họ sẽ như máu, đầu sói nhân người, chạy như bay, móng vuốt sắc nhọn có thế dễ dàng cắt nhỏ thép.
Mà Lang tộc vùng đất tuyết trước mặt này lại có thể vượt qua hư không, đỡ lấy một kiếm ý chí Chân Võ của cậu bằng móng vuốt thú, thực lực của ông ta tuyệt đối được xem là bậc nhất trong Lang tộc vùng đất tuyết, đây là một sự tồn tại đáng sợ cùng cấp bậc với Nachzehrer của Huyết tộc.
“Không ngờĐếVưong Bất Bại nổi tiếng khắp thiên hạ cũng nghe nói đến chủng tộc của tôi”.
Cánh tay bị đứt của ông lão đã gần như sắp khôi phục hoàn toàn, ông ta nhìn Diệp Thiên như thể không có oán hận và cảm xúc khác, chỉ như đang đối mặt với một người bạn cũ đã lâu không lâu.
“Diệp Lăng Thiên, tôi chưa từng nghĩ con người lại có thể làm được đến mức này, ngay cả con dơi kia cũng không phải là đối thủ của cậu, võ giả ở loài người đã đứng ở cảnh giới trước giờ chưa ai có thế đạt đến, cậu đã vượt xa trình độ thánh hiền ở thời cổ xưa rồi”.
Lần này đến Hoa Hạ từ đỉnh núi tuyết ngàn năm đều là băng là vì ông ta cảm nhận được hơi thở đặc biệt của Nachzehrer thuộc Huyết tộc, ông ta rất tò mò rốt cuộc Nachzehrer đang đánh nhau với ai, nhưng lúc chạy đến thì lại nhìn thấy cảnh tượng khiến ông ta khó mà bình tĩnh được.
Một kiếm của Diệp Thiên chém vào cơ thể Nachzehrer, chỉ để lại một quả tim Huyết tộc.
Trong nhận thức của ông ta đây là chuyện không thể nào xảy ra, nhưng Diệp Thiên lại tạo ra thần tích chỉ với cơ thể của một con người bình thường.
Lang tộc vùng đất tuyết và Huyết tộc phương Tây vốn dĩ đều là người tài trong số các dị tộc, một nghìn năm trước, ông ta và Nachzehrer vừa là đối thủ vừa là bạn của nhau, ông ta chưa từng nghĩ Nachzehrer sẽ bại dưới tay một con người.
Diệp Thiên lại chưa từng để tâm đến lời nói nhảm của ông ta, cậu giơ tay lên, nắm chặt kiếm cổ Bảy màu.
“Đừng nói lời thừa thãi với tôi, ông dám cản tôi thì phải đền mạng”.
Vừa dứt lời Diệp Thiên đã giơ kiếm quá đầu dùng sức chém xuống.
Nhưng ngay sau đó động tác của cậu dừng lại, đôi mắt hơi động, không khỏi bị vấp một bước, cánh tay run lên.
Ogle không có quá nhiều động tác, ông ta hít sâu một hơi xua tay nói: “Diệp Lăng Thiên, tôi biết chiêu này của cậu quá sức mạnh, nhưng tôi cũng biết rõ cậu muốn kích nói, cũng có giới hạn số lần, với thái độ hiện giờ của cậu thì cùng lắm chỉ có thể kích hoạt được hai kiếm nhỉ?”
Ông ta ngừng một chốc mới rồi lại nói với Diệp Thiên: “Lúc này cậu cũng không cần phải phô trương sức mạnh nữa, sở dĩ tôi ngăn cậu không chỉ là muốn ngăn cậu giết con dơi đó, tôi làm thế cũng là để ngăn chặn một cuộc tàn sát và thảm họa”.