Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vạn Cổ Hỗn Độn Thể?".

Diệp Thiên thì thào, ánh mắt tỏ vẻ kinh ngạc.

Tuy hiện giờ Phệ Thiên Trường Sinh Thể của cậu vẫn chưa thể phát huy sức mạnh tối đa do tu vi bản thân cậu có hạn, nhưng cậu tự cho rằng Phệ Thiên Trường Sinh Thể viên mãn không thua kém bất cứ đạo thể nào trong vũ trụ.

Nhưng nghe ngữ khí của Cổ Cận Hồn thì ông ta hoàn toàn không coi trọng Phệ Thiên Trường Sinh Thể, điều này khiến cậu rất bất ngờ!

Lẽ nào cái được gọi là Vạn Cổ Hỗn Độn Thể này thực sự mạnh như vậy sao?

Cổ Cận Hồn nhìn ra nghi hoặc của Diệp Thiên, lập tức giải thích: "Đạo thể trường sinh mà cậu tu luyện là một loại thể chất đặc biệt do chân lực hỗn độn ngưng tụ lại và xuất hiện khi cậu rơi vào đường cùng và bạo thể. Theo tôi thấy, nếu cậu tu đạo thể trường sinh này lên viên mãn thì có thể xếp vào tốp ba loại đạo thể trường sinh mạnh nhất".

“Nhưng nó phát huy đến cực hạn thì vẫn chỉ được xếp vào đạo thể trường sinh mà thôi”.

Cổ Cận Hồn nói tiếp: "Vô số tu sĩ trong vũ trụ biết đạo thể được chia thành hai loại là đạo thể tiên thiên và đạo thể trường sinh, đạo thể trường sinh mạnh nhất, đạo thể tiên thiên xếp sau".

"Nhưng chỉ có những cường giả đã thực sự trải qua hoàn vũ hoang cổ mới biết trên đạo thể trường sinh còn có đạo thể hoang cổ mạnh hơn nữa".

"Cái gọi là hoang cổ còn có lịch sử lâu đời hơn cả vũ trụ, nhìn vũ trụ sinh ra, cho dù vũ trụ bị hủy diệt thì nó vẫn sừng sững không đổ".

"Cả vũ trụ chỉ sinh ra tổng cộng năm loại đạo thể hoang cổ, tất cả đạo thể trường sinh, đạo thể tiên thiên gì đó đều được diễn biến từ năm loại đạo thể hoang cổ này, là phiên bản nhược hóa vô số lần của năm loại đạo thể hoang cổ".

"Đạo thể trường sinh mà cậu sở hữu hiện giờ chính là một trong số các loại đạo thể được diễn biến từ Vạn Cổ Hỗn Độn Thể".

"Năm đạo thể hoang cổ này chính là khởi nguồn của vô số đạo thể trong vũ trụ, thế nên cậu đã biết tại sao tôi coi thường đạo thể trường sinh chưa?".

"Khởi nguồn của đạo thể? Năm loại?", Diệp Thiên nhíu mày, lập tức tỉnh táo lại.

"Lẽ nào người sở hữu năm loại đạo thể hoang cổ chính là..."

"Đúng vậy", Cổ Cận Hồn gật đầu.

"Chính là năm vị thần tử từng sáng lập ra vũ trụ".

"Hoàng Tuyền sở hữu Hư Không Hoàng Tuyền Thân, Tử Dương sở hữu Đế Cảnh Tử Dương Thể, Cửu U sở hữu Cửu U Thiên Ma Hình, Hạo Nhiên sở hữu Hạo Nhiên Bất Hủ Khu".

"Còn Vạn Cổ Hỗn Độn Thể từng thuộc sở hữu của tôi".

"Năm loại đạo thể hoang cổ đã tồn tại từ trước thuở hoàn vũ sơ khai, chúng tôi cũng là dựa vào sức mạnh của đạo thể hoang cổ và chân lực của từng người để phân chia hoàn vũ, tạo nên vũ trụ".

"Chỉ là sau khi tôi tự bạo, Vạn Cổ Hỗn Độn Thể cũng chấm dứt tại đó, cho dù các anh em đầu thai chuyển kiếp sau đó cũng không biết cách luyện Vạn Cổ Hỗn Độn Thể".

"Điều này có nghĩa là dù anh em ở các đời luân hồi cố gắng đến đâu, thì thành tựu của bọn họ cũng chỉ đạt đến trình độ ngang với đám Độc Cô Cảnh Viêm, cùng lắm là mạnh hơn một chút".

"Nhưng không tu được đạo thể hoang cổ thì tuyệt đối không thể khiêu chiến bốn kẻ Hoàng Tuyền, Cửu U!".

Ánh mắt Diệp Thiên dần trầm xuống, đương nhiên đã hiểu ra, sau đó dường như cậu lại nghĩ ra gì đó, liền lên tiếng hỏi: "Nếu đám Độc Cô Cảnh Viêm này được bốn thần tử vũ trụ ban cho sức mạnh, thì liệu bọn họ có thể tu được đạo thể hoang cổ không?".

"Không", Cổ Cận Hồn lắc đầu: "Đạo thể hoang cổ chỉ có năm loại, thuộc về năm thần tử vũ trụ, không phải thần tử vũ trụ thì không thể tu được đạo thể hoang cổ".

"Hóa ra là vậy", Diệp Thiên gật đầu, nhưng đồng thời lại nghĩ đến một vấn đề cực kì quan trọng.

"Nếu đạo thể hoang cổ của các anh tồn tại từ trước thuở hoàn vũ sơ khai thì... các anh tu được đạo thể hoang cổ như thế nào?".

Cổ Cận Hồn nghe thấy thế cũng lấy làm sửng sốt.

"Chúng tôi tu được đạo thể hoang cổ như thế nào à?".

Ông ta lẩm bẩm, dường như đang lục tìm những hồi ức xa xôi nhất trong đầu, một lát sau liền lắc đầu.

"Chuyện này thì tôi cũng không biết, tôi chỉ biết khi tôi có ý thức, thì năm người chúng tôi đã tồn tại, hơn nữa đều quen biết lẫn nhau. Mà lúc đó, chúng tôi đã có đạo thể hoang cổ, cùng với sức mạnh cao nhất của mỗi người".

"Còn việc chúng tôi quen biết kiểu gì, sức mạnh từ đâu mà tới thì hoàn toàn không chút ấn tượng, dường như ký ức của tôi đã bị thiếu phần quan trọng nhất".

Diệp Thiên nghe thấy thế, ánh mắt liền đanh lại.

Từ trước đến nay, Diệp Thiên luôn cho rằng năm thần tử vũ trụ đã là đại diện sức mạnh cao nhất, cũng là người sáng lập và mở mang vũ trụ này.

Từ lời kể của Diệp Kình Thương, Diệp Thiên biết vũ trụ bắt đầu từ năm người này, nhưng cậu lại càng muốn biết rốt cuộc năm người họ từ đâu mà đến, được sinh ra như thế nào.

Nhưng bây giờ, bản thân Cổ Cận Hồn cũng không biết tại sao mình xuất hiện, tại sao mình tồn tại, chuyện này quả thực sâu xa khó hiểu.

Nhưng bây giờ không phải lúc tìm hiểu vấn đề này, cậu biết nhiệm vụ cấp bách là phải nhanh chóng tu được đạo thể hoang cổ, rồi lại nhanh chóng tiềm tu, nâng chân lực hỗn độn lên cấp bốn, đột phá lên cảnh giới thánh nhân.

Diệp Kình Thương mất mạng chứng tỏ dải Ngân Hà chắc chắn gặp đại nạn. Tuy cậu không biết rốt cuộc hiện giờ dải Ngân Hà thế nào, nhưng hiển nhiên là tất cả đều rất nguy cấp.

Trong lúc Cổ Cận Hồn vẫn đang đờ đẫn thì Diệp Thiên đã lên tiếng: "Anh Cổ, anh hãy dạy tôi cách rèn luyện đạo thể hoang cổ đi".

Lúc này Cổ Cận Hồn mới hoàn hồn, không để mình nghĩ lại những chuyện xa lắc xa lơ kia nữa, xoay người lại nhìn Diệp Thiên.

"Được, bắt đầu luôn đi".

"Những đạo thể còn lại, dù là đạo thể trường sinh hay đạo thể tiên thiên cũng đều tu thân là chính".

"Nhưng đạo thể hoang cổ thì khác, đạo thể hoang cổ tu thần là chính, lấy thần ngưng thân, tự hóa hoang cổ, độc đoán thương minh".

"Bây giờ cậu hãy tập trung toàn bộ thần niệm trong thần phủ, phối hợp với chân lực hỗn độn của cậu, ngưng tụ thành một cơ thể không khác gì thực thể!".

"Cái gì?", Diệp Thiên nghe xong liền biến sắc.

"Dùng thần niệm ngưng tụ thành thân xác thực thể?".

Phải biết rằng, sức mạnh thần niệm không phải là thực thể, mà là một loại sức mạnh linh hồn hư vô mờ mịt. Nó có thể hiện ra nhiều hình dáng khác nhau, độ lớn khác nhau, nhưng cho dù là người có sức mạnh thần niệm rất mạnh, đã đạt tới cảnh giới tề vũ tôn đế như Diệp Kình Thương, thì cũng không thể ngưng tụ sức mạnh thần niệm thành thân xác thực thể được.

Nếu như thực sự có thể làm vậy, thì Diệp Kình Thương đã tự tái tạo lại thân xác, thoát khỏi trói buộc của Hạo Thiên Tiệt Linh Trận rồi, cần gì phải chịu vây khốn mấy trăm nghìn năm?

Muốn tạo được một thân xác thì ít nhất phải có một bộ thân xác con rối, thêm vào rất nhiều thiên tài địa bảo để luyện hóa, thì mới có được một thân xác muốn sao được vậy.

Nhưng bây giờ, Cổ Cận Hồn lại bảo cậu ngưng tụ một thân xác thực thể mà chỉ dựa vào sức mạnh thần niệm và chân lực hỗn độn, nghe chẳng khác chuyện nghìn lẻ một đêm.

"Không cần phải kinh ngạc như vậy".

Sắc mặt Cổ Cận Hồn hiền hòa, bình thản nói: "Dùng thần niệm và chân lực ngưng thân, thần niệm chính là chân lực, thần niệm chính là thân xác, chân lực chính là thân xác. Đến khi nào ba thứ này không còn phân biệt mà hòa thành một thể thì coi như cậu đã tu được Vạn Cổ Hỗn Độn Thể".

"Tĩnh khí ngưng thần, bắt đầu đi".

Đối với cảnh giới mà Cổ Cận Hồn nói, đến giờ Diệp Thiên vẫn trong trạng thái ù ù cạc cạc, nhưng cậu biết chỉ ngồi nghĩ suông thì vô ích, chỉ có bắt tay vào làm thì mới có cơ hội chuyển biến.

Ảo ảnh linh hồn của cậu lập tức khoanh chân ngồi xuống trong không gian của thần phủ, nhắm hai mắt lại, điều động sức mạnh thần niệm và chân lực hỗn độn trên người, tiến vào không gian thần phủ.

Hết lần này đến lần khác, thần niệm và chân lực của cậu dần ngưng tụ, sau đó thất bại, tan biến, lại ngưng tụ, thất bại, tan biến...

Trong không gian thần phủ, Diệp Thiên cứ thử hết lần này đến lần khác, kiên nhẫn miệt mài, bắt đầu thử tu luyện Vạn Cổ Hỗn Độn Thể. Thời gian trong Hỗn Độn Thương Minh Hoàn cũng nhanh chóng trôi qua.

Còn ở thế giới bên ngoài, chớp mắt đã chín ngay trôi qua, Đại trưởng lão ở bên Diệp Thiên tròn chín ngày. Thấy Diệp Thiên không có bất cứ hành động gì, sau khi suy nghĩ một lát, vào ngày thứ mười ông ta liền rút khỏi cấm địa của tộc họ Diệp.

Để tránh Diệp Thiên bị kinh động, ông ta lựa chọn đặt đá Đoạn Giới. Khoảnh khắc ông ta vừa đặt đá Đoạn Giới, một giọng nói liền vang khắp tộc họ Diệp.

"Thái Sơ Thần Đạo Môn, Thương Cửu Mân đến bái kiến tộc họ Diệp!".

"Hôm nay, tôi phải đưa Thánh nữ Vô Cực đời trước của Thái Sơ Thần Đạo Môn là Lạc Tông Diễm trở về!".

"Xin tộc trưởng tộc họ Diệp hãy giao người!".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK