“Thần phẩm độ kiếp sao?”, Hư Nhược Vô ngạc nhiên.
“Đại ca vừa nói gì cơ, không thể nào”.
Tu vi hiện tại của ông ta là thần phẩm thánh nân, cách độ kiếp cũng còn cón bán bộ kim tiên mà thôi. Nhưng càng tới mức này thì ông ta càng biết rõ muốn bước vào độ kiếp khó khăn tới mức nào. Giống như một khoảng cách xa vời vời không thể nào bước qua được vậy.
Ông ta muốn bản thân có thể đột phá được độ kiếp trong thời gian ngắn. Nếu có thể thành công thì là quá may mắn. Giờ Diệp Kình Thương lại nói đưa ông ta vào thần phẩm độ kiếp thì đúng là không thể tưởng tượng được.
Với những gì ông ta biết thì đan dược mạnh nhất là Hỗn Độn Tử Kim Đan cũng chỉ có thể khiến một tu sĩ đột phá lên độ kiếp mà thôi. Còn nếu muốn lên thần phẩm độ kiếp thì đúng là truyện cười.
“Hì”, Diệp Kình Thương bật cười, đôi mắt ánh lên vẻ ý vị.
“Muốn một vị thần phẩm thánh nhân vào được thần phẩm độ kiếp đúng là không thể. Chuyện này thậm chí chưa từng xảy ra trong vũ trụ”.
“Thế nhưng không phải vì thế không có cách. Nếu muốn làm được thì cần một vị thần phẩm độ kiếp hi sinh vì điều đó”.
“Thần phẩm độ kiếp có ai mà không ham sống, ai chịu hi sinh để giúp người khác chứ. Chưa từng có trường hợp nào được tạo ra theo cách đó cả”.
“Nhưng giờ điều khác biệt là tôi chỉ còn lại ba phần nguyên bản linh hồn, đã không thể nào phát huy được sức mạnh của thần phẩm độ kiếp nữa rồi. Với trạng thái hiện tại của tôi mà giúp ông đột phá thần phẩm độ kiếp thì đúng là quá phù hợp”.
“Hi sinh sao?”, Hư Nhược Vô giật mình: “Nếu như giúp tôi độ phá được thần phẩm độ kiếp thì ông sẽ thế nào?”
Diệp Kình Thương biết Hư Nhược Vô đang lo lắng điều gì, ông càng biết rõ hơn tính cách của Hư Nhược Vô nên cũng không giấu diếm: “Thần hồn của tôi sẽ hoàn toàn biến mất. Kết quả tốt nhất là có thể còn lại một ấn quang linh hồn”.
“Vậy thì không được”.
Quả nhiên Hư Nhược Vô lên tiếng ngay với giọng chắc nịch: “Tuyệt đối không được, cách này không được”
“Hơn nữa dù có trở thành thần phẩm độ kiếp thì cũng không phải là đối thủ của mấy người Thương Thế Thần đó. Như vậy sự hi sinh của ông sẽ trở nên vô nghĩa mất”.
Diệp Kình Thương không hề phản bác, chỉ mỉm cười, đặt tay lên vai của Hư Nhược Vô.
“Nhược Vô, tôi biết ông là người trọng tình trọng nghĩa, nhưng giờ đã đến lúc phải quyết đoán rồi. Diệp Thiên đang ở trung tâm ngân hà, hơn nữa cần thời gian dài mà Thương Thế Thần chỉ còn một tháng nữa là quay lại hệ Ngân Hà rồi. Với trạng thái hiện tại của tôi đương nhiên không thể chống lại được ông ta thêm lần nữa”.
“Chỉ có ông trở thành thần phẩm độ kiếp sau đó tập trung sức mạnh trong hệ Ngân Hà thì mới có thể đối đầu được với ông ta, dành thêm chút thời gian cho Diệp Thiên”.
“Ông thử nghĩ mà xem nếu như Diệp Thiên trưởng thành trong hệ ngân hà Trung Tâm, đủ khả năng so găng với Thương Thế Thần, khi đó nó quay về mà phát hiện ra hệ Ngân Hà đã bị tiêu diệt, địa cầu cũng thế, rồi vô số bạn bè người thân bị giết chết thì ông thấy xem thằng bé sẽ như thế nào?”
Dứt lời, Hư Nhược Vô khựng người Dù ông ta quen biết Diệp Thiên chưa lâu nhưng cũng hiểu tính cách của cậu. Nếu để Diệp Thiên biết hệ Ngân Hà bị tiêu diệt thì có lẽ cậu sẽ chìm trong cơn phẫn nộ giết chóc mất và hậu quả sẽ trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Và ông ta ở lại địa cầu cũng là vì Diệp Kình Thương đề phòng bất trắc, giữ vững an nguy cho hệ Ngân Hà.
Có lẽ suy nghĩ của Diệp Kình Thương là để ông ta trở thành thần phẩm độ kiếp, chủ nhân của hệ Ngân Hà là cách duy nhất có thể đối phó được với Thương Thế Thần.
“Thế nhưng...”
Nhưng dù là như vậy thì Hư Nhược Vô vẫn không muốn, biểu cảm của ông ta trông vô cùng khó coi.
Diệp Kình Thương cắt ngang lời của ông ta, đôi mắt ánh lên vẻ kiên định: “Không nhưng nhị gì nữa, đại trương phụ mà, lúc cần buông bỏ thì buông bỏ thôi. Thế giới này luôn có sự giao hoan giữa sống và chết mà”.
“Năm xưa, mạnh như Cổ Cận Hồn tiền bối, vô địch vũ trụ mà cuối cùng cũng lựa chọn tự nổ đấy thôi. Ông ấy có thể hi sinh thì sao tôi lại không thể chứ?”
Hư Nhược Vô đứng sững sờ tại chỗ nhìn Diệp Kình Thương.
“Đại ca...”, ông ta lầm bầm, đôi mắt ánh lên vẻ không nỡ.
“Tôi hiểu rồi”.
Diệp Kình Thương cười an ủi và từ từ gật đầu: “Không chút yếu đuối, đây mà chính là huynh đệ của tôi chứ. Hôm nay tôi sẽ giúp ông vào thần phẩm độ kiếp”.
“Tôi dùng nhiều năm tập trung sức mạnh tạo hóa của hệ Ngân Hà, sức mạnh này chính là sức mạnh khởi nguồn. Giờ tôi sẽ rót sức mạnh đó vào cơ thể ông”.
Dứt lời, ông vung tay lên, toàn bộ không gian vần vũ. Khí lưu đủ màu sắc chạy tới tập trung trên đỉnh đầu của Diệp Kình Thương.
Đây chính là sức mạnh của mỗi một ngôi sao trong hệ ngân hà. Sức mạnh tạo hóa này là nguồn sức mạnh diễn sinh của vạn vật. Chính vì có sức mạnh tạo hóa này mà những tinh cầu vốn không có sinh mệnh bỗng được hình thành sinh mạng và tập trung tạo thành tinh thể tinh cầu.
Diệp Kình Thương đã hấp thụ sức mạnh đó mà vẫn đảm bảo không làm hại tới các sinh mệnh. Ngày đêm ông tích lũy như thế tới nhiều năm. Còn hôm nay, sau nhiều năm tích lũy cuối cùng ông cũng hi sinh để tạo ra một vị thần phẩm độ kiếp.
“Hư Nhược, tập trung vào thần phủ. Còn những việc khác thì giao lại cho tôi”.
Diệp Kình Thương kêu lên. Hư Nhược Vô không dám do dự, lập tức ngồi xuống, loại bỏ tạp niệp ra khỏi đầu. Diệp Kình Thương vung tay lên, dòng sức mạnh của tạo hóa hóa thành long khí ập tới.
“Mở ra”.
Ông gầm lên, long khí bị thu hút bắt đầu đánh về phía thiên linh cái của Hư Nhược Vô. Vô số sức mạnh của tạo hóa được ép nhỏ dưới thần niệm của Diệp Kình Thương và đổ về thần phủ của Hư Nhược Vô, tỏa ra tứ chi và từng tế bào trong cơ thể ông ta.