Độc Cô Cảnh Viêm, sâu trong hư không tĩnh lặng, đó là tinh vực bị vũ trụ lãng quên, mỗi một ngôi sao đều là ngôi sao chết hư hại đổ nát, không có bất cứ sinh linh nào tồn tại, nhưng là nơi tốt nhất để ông ta tu luyện.
Mười năm qua, ông ta ở lại đây, mười năm như một liên tục hấp thu tinh nguyên thần lực mà ông ta có được từ người bí ẩn ở Thiên Thần Giới. Ông ta bị Diệp Thiên đánh trọng thương, không những đã khôi phục hoàn toàn sau mười năm, mà khí tức sức mạnh hiện tại của ông ta cũng mạnh hơn trước kia không chỉ mười lần.
Sát ý trong mắt ông ta không ngừng lóe sáng, duy trì gần mười lăm phút mới dần bình ổn, tâm trạng ông ta cũng dần dần hồi phục.
Trên đỉnh đầu ông ta, tinh nguyên thần lực màu vàng nhạt liên tục luyện hóa trong mười năm đã thu nhỏ lại chỉ còn kích thước bằng hạt gạo, đợi ông ta hấp thu hoàn toàn tinh nguyên thần lực này thì mới chân chính xuất quan.
“Diệp Lăng Thiên, cậu hãy đợi đấy cho tôi!”.
“Đợi ngày tôi xuất quan thì sẽ là lúc cậu sẽ thất bại diệt vong. Lần này sẽ không còn biến số nào nữa đâu!”.
Trong mắt ông ta chứa đựng sự kiên định không lùi bước, mười năm trước chưa từng có.
Mười năm trước, ông ta chiến đấu với Diệp Thiên, nhưng chung quy vẫn thương tiếc tính mạng, sợ chết.
Lần này ông ta không còn dao động, bởi vì thắng thua của trận chiến này liên quan đến sinh tử của ông ta, không còn đường lui nào nữa…
Bên phía Trái Đất, Hạo Thiên Tiệt Linh Trận bị hủy, linh lực bị phong ấn mấy trăm nghìn năm ở Trái Đất trở nên dồi dào hùng hậu. Những luồng linh lực vô cùng nồng đậm hóa thành sóng triều linh lực, lan ra khắp nơi trên Trái Đất, vô số võ giả tu sĩ đã lâu không phá được xiềng xích, vào giây phút này liên tục phá vỡ, thăng cấp lên tầng lớp cao hơn mà mình mong mỏi.
Tân kỷ nguyên của Trái Đất đã được mở ra hoàn toàn vào hôm nay, trong lịch sử sau này sẽ gọi ngày hôm nay là…
Đế Vương ban ơn!
Trong hư không bên ngoài Trái Đất, Hư Nhược Vô nhìn Hạo Thiên Tiệt Linh Trận đã tan nát, vẻ mặt thay đổi hết lần này đến lần khác.
Mười năm nay, ông ta thử phá hoại Hạo Thiên Tiệt Linh Trận nhiều lần, nhưng dù ông ta có dốc hết sức cũng chỉ có thể xé được một vết nứt cực kỳ nhỏ, khiến sức mạnh của nó suy yếu, không thể lay động được gốc rễ.
Bây giờ Diệp Thiên chỉ tiện tay xé đã hủy diệt trận pháp mạnh mẽ này một cách dễ dàng, bốn loại sức mạnh cao nhất vũ trụ chứa trong đó cũng bị nuốt chửng hoàn toàn.
Bây giờ ông ta mới biết vì sao bốn người kế thừa thần cách lại bị Diệp Thiên giết mất ba người, đánh bại một người. Sức chiến đấu thế này đã vượt khỏi tầm nhận biết của ông ta.
“Nhược Vô thúc tổ, đi thôi, đến Trái Đất một chuyến!”.
Diệp Thiên quay đầu nhìn Hư Nhược Vô, một lúc sau, hai người đã xuất hiện ở ốc đảo biên thùy Hoa Hạ. Tiêu Thiến Tuyết, Hoàng Sí Tuyết và những người khác vẫn đợi ở chỗ cũ.
Nhìn Diệp Thiên xuất hiện, Tiêu Thiến Tuyết vội tiến tới, hiếu kỳ hỏi: “Vừa rồi có phải anh làm gì không? Em đột nhiên cảm giác tu vi của mình có dấu diệu tăng cao, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá đến cảnh giới nhập thần”.
Những người khác nhìn sang Diệp Thiên, bọn họ cũng có cảm giác tu vi sắp tăng trưởng.
Diệp Thiên quay đầu nhìn, cười nói: “Không làm gì cả, chỉ phá hủy một trận pháp tồn tại rất lâu bên ngoài Trái Đất mà thôi”.
Không đợi đám người Tiêu Thiến Tuyết lên tiếng, Diệp Thiên lập tức giới thiệu với bọn họ: “Đúng rồi, giới thiệu với mọi người, đây là thúc tổ của tôi, Hư Nhược Vô, mọi người gọi là Nhược Vô tiền bối là được”.
Tiêu Thiến Tuyết quay sang nhìn Hư Nhược Vô, do dự một lúc mới chắp tay, cúi đầu: “Hậu bối Tiêu Thiến Tuyết kính chào Nhược Vô thúc tổ!”.
Cô ấy gọi Nhược Vô thúc tổ khiến Diệp Thiên và Hư Nhược Vô đều sửng sốt. Sau đó, Hư Nhược Vô cười lớn, ánh mắt nhìn Diệp Thiên có vẻ trêu chọc.
Diệp Thiên sờ mũi, vô cùng ngượng ngùng. Tiêu Thiến Tuyết gọi Hư Nhược Vô là thúc tổ giống như mình, ý nghĩa vô cùng rõ ràng.
Nhưng bây giờ Diệp Thiên không quan tâm những cái đó, Hư Nhược Vô chờ bọn họ lần lượt hành lễ xong, hai người nói về chuyện đã xảy ra ở Trái Đất mười năm qua, chuyện khi Diệp Kình Thương hi sinh.
Hư Nhược Vô kể lại chuyện Thần Sáng Thế tấn công dải Ngân Hà và âm thầm khống chế mình. Khi nghe Diệp Kình Thương hi sinh bản thân giúp cho Hư Nhược Vô, ánh mắt của Diệp Thiên lại toát ra nỗi buồn.
Một lúc lâu sau, anh mới hít sâu một hơi: “Đây là lựa chọn của bố con, cũng là tấm lòng của ông ấy. Từ nay trở đi, thúc tổ hãy thay ông ấy trấn thủ dải Ngân Hà!”.
Hư Nhược Vô kiên định gật đầu, sau đó vẫy tay, một quang ấn xuất hiện ở lòng bàn tay ông ta.
“Đây là quang ấn thần hồn mà bố cậu để lại trước khi chết".
“Ông ấy dặn tôi bảo quản thay, nhưng tôi nghĩ nên giao nó vào tay cậu”.
Diệp Thiên nghe xong, ánh mắt lập tức nghiêm nghị.
“Quang ấn thần hồn?”.
Anh lập tức nhận lấy quang ấn, cảm giác được khí tức ấm nóng và lượng tin tức ký ức khổng lồ chứa trong đó, vẻ mặt thay đổi hết lần này đến lần khác, giữa mi mày hiện lên vẻ vui mừng.
“Không ngờ bố còn để lại quang ấn thần hồn”.
“Tốt quá rồi!”.
Nhìn phản ứng của Diệp Thiên, Hư Nhược Vô cảm thấy kỳ quái hỏi: “Cậu đang nói gì? Gì mà tốt quá rồi?”.
Diệp Thiên nhoẻn miệng, không khỏi cười lớn, đưa quang ấn thần hồn lên quá đầu.
“Dù bố đã mất nhưng quang ấn thần hồn của ông ấy vẫn còn, chỉ dựa vào nó cũng đủ rồi!”.
“Trong quang ấn thần hồn lưu giữ tất cả ký ức của ông ấy, đồng nghĩa đây là ý thức hoàn chỉnh của ông ấy, chỉ là không có môi giới thích hợp có thể giúp ý thức hoàn chỉnh này hoạt động mà thôi”.
“Chỉ cần tìm được môi giới hoàn chỉnh, gọi dậy ý thức trong quang ấn thần hồn, sau đó đắp nặn thân xác mới cho ông ấy, bố vẫn có hi vọng hồi sinh!”.
Giờ phút này, ngay cả Hư Nhược Vô cũng không khỏi động lòng.
“Anh cả vẫn có thể sống lại?”.
Phải biết rằng, Diệp Kình Thương đã chết hoàn toàn, bất kể thân xác hay thần hồn đều không còn tồn tại, chỉ để lại quang ấn thần hồn chứa đựng tất cả ký ức.
Trong tình huống đó, muốn hồi sinh quả là nằm mơ giữa ban ngày, Diệp Thiên lại nói còn có hi vọng càng khiến ông ta khó hiểu.
“Có thể!”.
Diệp Thiên khẳng định, ánh mắt vô cùng kiên định.
“Chỉ cần tìm được môi giới đặc biệt, cộng với sức mạnh thần niệm vượt qua cấp bậc tề vũ tôn đế dẫn dắt là có thể đánh thức ý thức còn sót lại của bố trong quang ấn thần hồn, tái tạo thần hồn”.
Hư Nhược Vô chấn động.
“Sức mạnh thần niệm vượt qua tề vũ tôn đế?”.
Theo ông ta biết, tề vũ tôn đế đã là cảnh giới thần niệm mạnh nhất trong vũ trụ, không thể tiến thêm.
Ông ta không thể tưởng tượng vẫn còn cảnh giới thần niệm vượt qua tề vũ tôn đế, cho dù có thì ai có thể đạt tới được?
Diệp Thiên không hề lo lắng chuyện này, chỉ là ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn.
Cảnh giới thần niệm cao hơn tề vũ tôn đế. Bây giờ anh chỉ còn cách một bước nữa, vượt qua tề vũ tôn đế là chuyện sớm muộn.
Điều khiến anh thực sự lo lắng là môi giới đặc biệt có thể thức tỉnh ý thức còn sót lại của Diệp Kình thương.
Loại môi giới đó được gọi là khí vị diện.
Theo như ghi chép trong bảo tàng ký ức mà Cổ Cận Hồn để lại cho mình, nó không tồn tại trong vũ trụ này, mà là ở một chiều không gian khác.
Nơi đó được gọi là… Thiên Thần Giới!