“Vù!”.
Con rồng được ngưng tụ từ chân lực giống như bị một bàn tay vô hình bóp cổ, phát ra một tiếng bi thương, cơ thể khựng lại. Sóng nước rợp trời cũng lập tức bị áp chế trở lại mặt hồ, không còn chút sức phản kháng nào.
Sau đó, An Hà Đạo bước tới, giơ một ngón tay ra điểm.
“Vù!”.
Mặt hồ chỗ Dương U Minh và Mai Nhược Lãnh đang đứng bị một luồng chỉ kình bóp nát thành những mảnh vụn rợp trời, hai người cũng bị kình lực mạnh mẽ đánh trúng, phải bay lùi lại.
Mai Nhược Lãnh thì không sao, cô ta được Dương U Minh dùng chân lực bảo vệ, chỉ bị dư ba của kình lực làm cho khí huyết cuộn trào, nhưng Dương U Minh thì chấn động toàn thân, lập tức phun ra máu tươi.
An Hà Đạo chỉ dùng một chiêu mà Dương U Minh đã bị thương.
“Sư phụ, sư phụ không sao chứ?”.
Mai Nhược Lãnh định đi tới kiểm tra thương thế của Dương U Minh, nhưng ông ta lại đẩy bàn tay, một luồng nhu kình bắn ra, đẩy cô ta về phía sau.
“Tử Uyển, mau đi đi, về Hiên Viên Điện tìm Diệp Lăng Thiên!”.
“Ở sao Ly chỉ có cậu ta mới có thể ngăn cản An Hà Đạo!”.
Dương U Minh còn chưa nói xong, một bóng dáng đã vượt qua khoảng cách mấy nghìn mét như quỷ mị, xuất hiện đằng sau Mai Nhược Lãnh, bắt lấy cô ta, chính là An Hà Đạo!
“Xin lỗi nhé, con nhóc này vẫn còn tác dụng rất lớn đối với chúng tôi, không thể để cô ta đi được!”.
“Huống hồ, cho dù bảo cô ta đến Hiên Viên Điện thì kết quả cũng như vậy thôi, hiện giờ Diệp Lăng Thiên không ở sao Ly!”.
Dương U Minh không ngờ An Hà Đạo lại đuổi cùng giết tận như vậy, ông ta tức giận gầm lên, chân lực toàn thân bùng phát như một chiếc máy hơi nước.
Sau đó, ông ta khẽ cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm tinh huyết, dung hòa vào chân lực.
Trong chớp mắt, thiên địa sôi sục, khí tức của ông ta cũng từng bước nâng cao, nhanh chóng đột phá giới hạn nguyên anh cửu phầm, đạt tới nguyên anh thần phẩm!
“Bí thuật của thần điện Thái Dương, Tinh Huyết Xuất Dương?”.
An Hà Đạo nhìn thấy cảnh này, ánh mắt hơi lóe lên, tỏ vẻ kinh ngạc.
“An Hà Đạo, hôm nay dù có chết, tôi cũng phải bắt cậu trả giá!”.
Khí huyết toàn thân của Dương U Minh cuộn trào, sau khi được tinh huyết gia trì, chân lực của ông ta giống như con suối nhỏ biến thành sông lớn cuồn cuộn, vô cùng hung mãnh.
Ông ta khẽ giậm chân xuống, để lại một dấu chân sâu cả trăm mét dưới mặt đất. Còn bản thân ông ta giống như con thoi, trong chớp mắt tốc độ đã nhanh hơn tốc độ âm thanh gấp mười lần, tung một cú đấm về phía An Hà Đạo.
Thái Dương Thần Quyền!
Nắm đấm này vừa tung ra, bầu trời vốn mây đen dày đặc bỗng chốc xuất hiện mặt trời chói chang, xua tan mây đen, thiêu đốt mặt đất. Nước hồ hơn chục nghìn mẫu của mặt hồ Long Sâm lập tức bốc hơi.
Quyền ấn khổng lồ xé rách không gian, đánh về phía An Hà Đạo, khí thế đánh tan sơn hà.
Nhưng An Hà Đạo bỗng cười khẩy một tiếng.
“Chỉ là giãy chết thôi!”.
Gã vẫn đứng bất động, chỉ giơ bàn tay lên, đẩy ra.
“Ầm!”.
Phong vân thiên địa cuồn cuộn, một cự chưởng chân lực đánh thẳng vào quyền ấn. Hai bên chạm nhau, chỉ giằng co không đến ba giây, quyền ấn đã vỡ tan.
Khí thế của cự chưởng chân lực không hề thuyên giảm, sau khi đánh tan quang ấn mặt trời trên bầu trời, nó liền đánh vào người Dương U Minh.
“Phụt!”.
Dương U Minh phun ra máu tươi, huyết quản toàn thân vỡ tung, nặng nề ngã vào hồ nước, khiến hồ Long Sâm sâu mấy chục mét xuất hiện một cái hố khổng lồ mấy trăm trượng, có thể nhìn thấy rõ ràng bùn đất ở đáy hồ.
“Sư phụ!”.
Đôi mắt Mai Nhược Lãnh như muốn nứt ra, kinh hãi kêu lên.
Cô ta không ngờ, cùng là nguyên anh thần phẩm mà Dương U Minh lại bị đánh bại dễ dàng như vậy.
An Hà Đạo bình thản đứng giữa hư không, chậm rãi thu hồi bàn tay, ánh mắt tỏ vẻ khinh miệt.
“Tưởng dựa vào bí pháp, cưỡng chế đột phá lên nguyên anh thần phẩm là có thể đấu lại tôi sao?”.
“Nguyên anh thần phẩm cũng chia làm cửu biến, ông chỉ mới đạt đến “Thần Anh Nhất Biến” thôi!”.
“Trước mặt tôi chẳng khác nào con kiến!”.
Dứt lời, gã lại giơ tay lên, chuẩn bị đánh một chưởng nữa, giết chết Dương U Minh.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng rồng thét hổ gầm vang lên, nương theo tiếng sấm sét cuồng nộ, chấn động hư không.
Chỉ thấy một bóng dáng lướt từ phía chân trời đến với tốc độ gấp 15 lần tốc độ âm thanh, trên đầu có hai đóa hoa không màu, cánh tay khoát ra, đánh mạnh về phía An Hà Đạo!
Long Hổ Phong Lôi Chấn!