Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hỗn Độn Tử Kim Đan, kẻ kia?".

Nghe thấy giọng nói hơi run rẩy của Lạc Tông Diễm, Diệp Thiên liền nhíu mày, có chút kỳ quái nói: "Dì Lạc, dì đang nói gì vậy?".

Tiếng rên đầy đau khổ của Lạc Tông Diễm vẫn chưa dừng lại, Diệp Thiên có thể cảm nhận được thần niệm của bà ấy cực kỳ không ổn định, hơn nữa đang dao động dữ dội, dường như đang sinh ra sự cộng hưởng với thứ gì đó.

Lạc Tông Diễm trôi dạt ở trong thần phủ của Diệp Thiên, khoảng mấy phút sau, thần niệm của bà ấy mới ổn định lại. Sau đó một quang ảnh lóe lên, lơ lửng trước người Diệp Thiên, chính là linh hồn của Lạc Tông Diễm.

"Cảm ứng càng ngày càng mạnh rồi", sắc mặt Lạc Tông Diễm rất khó coi, khuôn mặt xinh đẹp gần như rúm ró lại, ánh mắt tỏ vẻ vô cùng nghiêm trọng.

"Xem ra Táng Tiên Đàm sắp mở rồi, tính toán thời gian thì cũng cách "chuyện kia" mấy trăm nghìn năm, cấm chế Diệp Kình Thương đặt ra chắc hẳn cũng hết hiệu lực rồi".

Diệp Thiên tỏ vẻ khó hiểu, không đợi cậu lên tiếng hỏi, Lạc Tông Diễm đã ngoảnh đầu lại, ánh mắt càng thêm nghiêm túc hơn.

"Nhóc con, tuy cậu có được sức mạnh tộc văn hoàn chỉnh của Diệp Kình Thương, nhưng chỉ kế thừa một phần ký ức của ông ấy chứ không phải toàn bộ, thế nên cậu không biết chuyện này".

"Cậu hãy nghe cho kĩ những lời tôi nói".

Nghe ngữ khí của Lạc Tông Diễm, Diệp Thiên biết chuyện bà ấy sắp nói vô cùng quan trọng, nên cũng trịnh trọng gật đầu.

Ánh mắt Lạc Tông Diễm dao động, chậm rãi lên tiếng: "Cậu còn nhớ tôi từng nói với cậu rằng, lúc trước do tôi giúp Diệp Kình Thương nên bị một đại địch của ông ấy đánh cho trọng thương, suýt nữa mất mạng, nhờ Diệp Kình Thương dùng uy năng của Càn Khôn Luyện Thần Ấn giữ lại một mảnh hồn của tôi, nên tôi mới giữ được mạng không?".

Diệp Thiên nghe thấy thế liền gật đầu, lúc trước Lạc Tông Diễm quả thực từng kể khi Diệp Kình Thương bị bốn người Thần Sáng Thế vây giết, bà ấy đã là trạng thái tàn hồn, sống nhờ trong Càn Khôn Luyện Thần Ấn.

Cậu không khỏi thầm nghĩ, lẽ nào chuyện Lạc Tông Diễm sắp nói có liên quan đến việc bà ấy bị trọng thương?

Chỉ thấy Lạc Tông Diễm nói tiếp: "Chuyện này phải truy nguyên lại 500 nghìn năm trước, lúc đó Diệp Kình Thương vẫn chưa chứng đạo độ kiếp kim tiên, mà chỉ là thánh nhân thần phẩm đỉnh phong".

"Lúc đó ta cũng coi như mới đặt chân vào cảnh giới thánh nhân, là tri kỉ thân thiết với Diệp Kình Thương, kết bạn đồng hành".

"Do Diệp Kình Thương đã đạt đến nút thắt của thánh nhân, thế nên vẫn luôn tìm cách để tiến thêm một bước, tiến vào cảnh giới độ kiếp kim tiên. Nhưng chuyện này phải dựa cả vào cơ duyên chứ không thể cưỡng cầu được, thế nên ông ấy phải nghe ngóng nhiều nơi".

"Cuối cùng, ông ấy tìm được thông tin về một loại đan dược trong một điển tịch cổ, nghe nói loại đan dược này thất truyền đã lâu, từ sau Đan Thần thái cổ thì chưa từng có ai luyện thành. Nhưng loại đan dược này lại có công hiệu cực kì thần kì, có thể nói là chí bảo vô thượng mà vô số thánh nhân thần phẩm đỉnh phong nằm mơ cũng muốn có".

"Bởi vì nó có thể giúp thánh nhân thần phẩm đỉnh phong đột phá nút thắt, tiến vào cảnh giới độ kiếp kim tiên".

"Loại đan dược này có tên là Hỗn Độn Tử Kim Đan".

Diệp Thiên tỏ vẻ kinh ngạc, phải biết rằng, bắt đầu từ cảnh giới nguyên anh, mỗi một bước tiến về phía trước đều cần sự tích lũy trong thời gian rất dài, có thể nói là khó như lên trời. Còn trong cảnh giới thánh nhân, muốn lên mỗi một cấp lại càng khó hơn, chứ đừng nói đến việc bước từ cảnh giới thánh nhân lên độ kiếp kim tiên.

Nhưng Hỗn Độn Tử Kim Đan này lại có thể khiến một thánh nhân thần phẩm đỉnh phong lên thẳng cảnh giới độ kiếp kim tiên. Có thể nói, loại đan dược này đủ để châm ngòi cho trận đại chiến giữa các thế lực siêu cấp ở thế giới trung tâm Ngân Hà.

Tuy trong lòng Diệp Thiên có vô vàn suy nghĩ, nhưng cậu không lên tiếng ngắt lời, mà chỉ yên lặng lắng nghe Lạc Tông Diễm nói tiếp.

Lạc Tông Diễm dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Sau Đan Thần thái cổ thì Hỗn Độn Tử Kim Đan liền thất truyền, thế nên Diệp Kình Thương chỉ đành tìm cách khác, nghe ngóng tin tức của Hỗn Độn Tử Kim Đan".

"Ông ấy nghe ngóng điều tra, trời không phụ người có lòng, cuối cùng ông ấy cũng tìm được vị trí của Hỗn Độn Tử Kim Đan".

"Đó là viên Hỗn Độn Tử Kim Đan duy nhất còn tồn tại trên đời, và được giấu trong Táng Tiên Đàm".

"Táng Tiên Đàm?", ánh mắt Diệp Thiên chợt động.

Lạc Tông Diễm gật đầu: "Táng Tiên Đàm được coi là sức mạnh không gian độc lập bí ẩn nhất của thế giới trung tâm Ngân Hà, không ai có thể khảo cứu được nó đã có bao lâu, cũng không ai biết nó do ai tạo ra. Rất nhiều tu sĩ ở thế giới trung tâm Ngân Hà chỉ biết Táng Tiên Đàm chôn giấu rất nhiều thiên tài địa bảo cùng với công quyết thần thông bí ẩn khó lường".

"Chính vì vậy, mỗi lần Táng Tiên Đàm mở đều thu hút vô số tu sĩ cường giả tề tựu. Và các tu sĩ cường giả này thường vì tranh đoạt bảo vật trong Táng Tiên Đàm mà chém giết lẫn nhau, thương vong vô số. Vong linh xương cốt của các tu sĩ cường giả chôn thây ở đó nhiều không kể xiết, thế nên mới có tên là Táng Tiên Đàm".

"Sau khi biết được chuyện này, Diệp Kình Thương liền theo dõi sát sao mọi thông tin về Táng Tiên Đàm, khoảng mấy chục năm sau, cuối cùng ông ấy cũng chờ được đến ngày Táng Tiên Đàm mở. Lúc ấy, ông ấy mời tôi cùng với Tiểu Hư Tử, ba người đồng hành cùng đến Táng Tiên Đàm, tìm kiếm tung tích của Hỗn Độn Tử Kim Đan".

"Chính chuyến đi này đã khiến tôi bị trọng thương, suýt nữa mất mạng".

Ánh mắt bà ấy rời rạc, dường như đang nhớ lại một ngày của mấy trăm nghìn năm trước.

"Ba người chúng tôi lập nhóm vào Táng Tiên Đàm, tuy các cường giả đến Táng Tiên Đàm nhiều không kể xiết, nhưng ba người chúng tôi liên thủ cũng coi như đánh đâu thắng đó. Sau khi tìm kiếm nhiều chỗ, cuối cùng chúng tôi cũng xác định được vị trí của Hỗn Độn Tử Kim Đan".

"Đúng lúc chúng tôi sắp đắc thủ, thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hỗn Độn Tử Kim Đan này trải qua lực hút và mài giũa của vô số ngày tháng đã tự sinh ra sinh mệnh, có linh trí của riêng nó. Hơn nữa, do bị kẹt trong Táng Tiên Đàm quá lâu, nó còn tự sinh ra ma tính, có thể nói là thể sinh mệnh khác vừa là đan vừa là ma".

"Bản thân hắn mang theo dược tính mạnh mẽ của đan dược, kết hợp với ma tính trong người, sinh ra một loại kịch độc vô cùng đáng sợ. Nhưng có lẽ do sức mạnh không gian đặc biệt của Táng Tiên Đàm, khiến hắn không thể lan rộng ma tính kịch độc này, mà luôn bị áp chế bên trong".

"Thế nên hắn tìm mọi cách để thoát khỏi Táng Tiên Đàm, đến thế giới bên ngoài. Sau khi phát hiện ra ý đồ của hắn, Diệp Kình Thương lập tức ra tay ngăn cản. Ba người chúng tôi định liên thủ, giết luôn hắn, để hắn khôi phục thuộc tính đan dược thuần khiết nhất".

"Nhưng điều khiến chúng tôi không ngờ là Hỗn Độn Tử Kim Đan hấp thu sức mạnh tinh huyết của vô số người tu tiên trong Táng Tiên Đàm, thực lực vô cùng mạnh mẽ, ba người chúng tôi liên thủ vẫn không làm gì được, mà còn bị đẩy vào hiểm cảnh".

"Cuối cùng tôi bị hắn đánh trọng thương mất mạng, vào thời khắc cuối cùng, tôi đã dùng sức mạnh bản nguyên linh hồn của mình đánh hắn bị thương, nên chỉ còn lại một mảnh hồn".

"Nhưng độc tính và ma tính của Hỗn Độn Tử Kim Đan này quá nặng, không thể diệt trừ hoàn toàn, thế nên Diệp Kình Thương và Tiểu Hư Tử liền nhân cơ hội đặt cấm chế, trấn áp Hỗn Độn Tử Kim Đan trong Táng Tiên Đàm, định dùng thời gian để mài mòn độc tính và ma tính của nó, để nó trở về là đan dược".

"Sau đó, ba chúng tôi rời khỏi Táng Tiên Đàm, do cơ thể tôi bị thương nặng, chỉ còn một mảnh hồn, nên được Diệp Kình Thương nuôi dưỡng trong Càn Khôn Luyện Thần Ấn".

"Sau đó nữa, Diệp Kình Thương dựa vào thiên phú tuyệt thế của mình, cho dù không có Hỗn Độn Tử Kim Đan trợ giúp, ông ấy vẫn có thể dựa vào bản thân để đặt chân vào cảnh giới độ kiếp kim tiên".

"Ông ấy vốn định chờ 100 nghìn năm nữa, khi cấm chế diệt trừ được quá nửa độc tính và ma tính của Hỗn Độn Tử Kim Đan thì sẽ quay lại Táng Tiên Đàm, giết hắn hoàn toàn".

"Nhưng sau đó, Diệp Kình Thương bị bốn người Thần Sáng Thế vây giết, chuyện này vẫn gác ở đó".

Sắc mặt Lạc Tông Diễm càng ngày càng nghiêm trọng, ánh mắt run rẩy nói: "Chuyện này thực sự đã qua rất lâu rồi, đến mức tôi còn suýt quên mất nó. Nhưng hôm nay, tôi đã cảm nhận được dao động ấn ký thuộc về bản nguyên linh hồn của mình. Đó chính là ấn ký linh hồn tôi để lại lúc trước khi dùng bản nguyên linh hồn khiến Hỗn Độn Tử Kim Đan bị thương".

"Táng Tiên Đàm sắp mở, cấm chế sắp mất hiệu lực, tên "quái vật" kia cũng sắp tỉnh lại rồi".

"Nếu để hắn thành công thoát khỏi Táng Tiên Đàm, không còn không gian đặc biệt của Táng Tiên Đàm áp chế, hắn có thể tùy ý phát tán độc tính đáng sợ. Đến lúc đó, có lẽ hắn còn mạnh hơn năm xưa, thậm chí lên tới cảnh giới độ kiếp kim tiên. Với năng lực của hắn, thì những nơi hắn đi qua, sương độc sẽ bao phủ Tinh Hà, người chết vô số".

"Đến lúc đó, e là một nửa thế giới trung tâm Ngân Hà sẽ trở thành vùng đất chết chóc".

"Chuyện này bắt buộc phải có người ngăn cản".

Diệp Thiên nghe xong cũng hơi nhíu mày, trong lòng chấn động.

Không ngờ cái được gọi là sinh mệnh đặc biệt do Hỗn Độn Tử Kim Đan tự sinh ra lại có năng lực khủng khiếp như vậy.

Tuy năm đó Diệp Kình Thương chưa lên tới cảnh giới độ kiếp kim tiên, nhưng đã là thánh nhân thần phẩm đỉnh phong, vậy mà còn không làm gì được hắn. Bây giờ, nếu để Hỗn Độn Tử Kim Đan thoát ra ngoài, trừ khi là độ kiếp kim tiên đỉnh cấp nhất, nếu không ai có thể ngăn được hắn chứ?

"Quái vật đó tên là gì ạ?".

Diệp Thiên trầm ngâm một lát rồi bất ngờ hỏi Lạc Tông Diễm.

Ánh mắt Lạc Tông Diễm lóe lên sự căm hận và kiêng dè sâu sắc, nhưng vẫn trầm giọng đáp.

"Hắn tên là Hỗn Độn Đan Ma!".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK