Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chương 2556

Nhưng ngay khi tất cả đều im lặng, Thi Mạc lạnh lùng nhìn qua một lượt, trầm giọng nói.

“Làm theo lời cậu ấy nói!”

“Nếu kẻ nào nhờ vào may mắn để thoát tội, một khi để tôi phát hiện ra thì sẽ bị xử lý theo tội phản tộc!”

Thi Mạc vừa dứt lời, bỗng các trưởng lão và chấp sự vốn định không nhận lập tức biến sắc.

Sau một lúc im lặng, một chấp sự có thâm niên cao đột nhiên đứng lên, sau đó cúi đầu với Thi Tú Vân.

“Tiểu Vân, tôi xin lỗi, là do chúng tôi hồ đồ, chúng tôi không nên gán cái mác tội nhân của gia tộc cho cô!”

Sau vị chấp sự đó, hết người này đến người khác lần lượt cúi đầu trước Thi Tú Vân, tất cả đều tỏ ra áy náy, không dám khinh thường chút nào nữa.

Hết người này đến người khác, âm thanh xin lỗi vang ngập trời, cuối cùng là hai trưởng lão tối cao của nhà họ Thi, bọn họ cũng cúi đầu tạ lỗi với Thi Tú Vân.

Cảnh tượng này đã khắc sâu vào tâm trí của các đệ tử nhà họ Thi, cũng như rất nhiều cao thủ Tứ Tượng Tông đang có mặt.

Thi Tú Vân căn bản không hề để ý tới những kẻ góp vui này, bà chỉ nhìn về phía Diệp Thiên đang mình trần, nghĩ tới cảnh cậu đã chiến đấu điên cuồng lúc nãy, ánh mắt bà dần ướt đẫm.

Có con trai thế này, vạn địch sợ chi?



Ngày hôm nay được coi là ngày khó tin nhất đối với nhà họ Thi thịnh vượng hơn trăm năm qua, nhưng cảnh tượng tất cả các trưởng lão và chấp sự của nhà họ Thi cúi đầu nhận tội với Thi Tú Vân mới là dấu ấn sâu đậm nhất trong tâm trí các đệ tử nhà họ Thi, ngay cả các cao thủ của Tứ Tượng Tông cũng không dám quên.

Tất cả mọi người đều biết kẻ gây ra toàn bộ chuyện này chỉ là một thanh niêm tầm hai mươi tuổi! Tứ Tượng Tông, Huyền Vũ Đường! Đây chính là đại sảnh của tộc trưởng nhà họ Bạch Tứ Tượng Tông, duy chỉ có tộc trưởng nhà họ Bạch, tông chủ Bạch Viêm Minh của Tứ Tượng Tông mới có thể vào được.

Nhưng lúc này, có bốn người đang ngồi ở Huyền Vũ Đường.

Bạch Viêm Minh ngồi trên chiếc ghế gỗ đàn hương, ngoài ông ta ra còn có Diệp Thiên, Thi Tú Vân và Thi Mạc.

“Nói đi, ông đưa tôi tới đây làm gì?”

Diệp Thiên nhìn Bạch Viêm Minh và Thi Mạc, đi thẳng vào vấn đề.

Diệp Thiên cũng rất hoang mang, không biết chuyện gì đang xảy ra hôm nay, lúc đầu thì Thi Mạc gọi cậu là “anh họ”, sau đó lại thực hiện mọi yêu cầu của cậu với nhà họ Thi, bắt bọn họ phải lần lượt tạ lỗi với hai mẹ con Diệp Thiên, giống như là đang chống lưng cho cậu vô điều kiện vậy.

Diệp Thiên không sao giải thích được những lợi ích vô lý như thế, cho nên sau khi chuyện nhà họ Thi kết thúc, Diệp Thiên mới không lập tức đưa Thi Tú Vân rời đi, mà đến Huyền Vũ Đường để xem bọn họ muốn gì! Thi Tú Vân cũng vô cùng bối rối, kể từ khi bà hiểu chuyện thì đã được ông nội Thi Đôn Hoàng kể cho nghe về Thi Mạc, một nhân vật huyền thoại trong Tứ Tượng Tông, ông đã từng là thần bảo hộ của nhà họ Thi gần sáu trăm năm.

Nhưng hôm nay, vị hóa thạch sống này một lần nữa hiện thân, nhưng lại răm rắp nghe theo Diệp Thiên, quả thực bà không thể tưởng tượng được.

Thi Mạc nhìn Diệp Thiên hồi lâu: “Anh họ, đến bây giờ anh vẫn chưa nhớ lại chuyện trước kia sao?”

Diệp Thiên lại cau mày xua tay: “Đừng gọi tôi là anh họ nữa, tôi đã nói ông nhận lầm người rồi!”

“Nhận lầm?”

Thi Mạc cười khổ lắc đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK