Chương 2356
Không một người nào tại thế tục biết đến những gì xảy ra trong tiểu thế giới, nhưng ngay hôm ấy, ba mươi sáu con đường kết nối thế tục và tiểu thế giới đều bị đơn phương ép mở cửa. Linh khí bên trong tiểu thế giới tuôn trào như nước nguồn, chảy về thế tục.
Còn Diệp Thiên coi như là một trong số những người học võ ở thế tục sớm cảm nhận được điều này nhất.
Diệp Thiên đứng trên ban công biệt thự nhà họ Diệp, phóng tầm mắt ra xa, sắc mặt ngày càng thay đổi. Trong cảm nhận của cậu, một luồng linh khí khổng lồ trước nay chưa từng có đang dần dần dâng trào, hơn nữa không có dấu hiệu ngừng lại. Luồng linh khí vô cùng nồng đặc, chắc chắn bỏ xa sức mạnh linh khí của thế tục trên trái đất.
Nếu coi mức độ nồng đậm của linh khí ở thế tục trên trái đất là 1, vậy luồng linh khí mà Diệp Thiên cảm nhận được lúc này có độ nồng đậm gấp 10 lần.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Long Định Thiên cảm nhận yếu hơn so với Diệp Thiên nhưng chỉ một phút sau, ông ta cũng nhận ra được sự hiện diện của luồng linh khí cuồn cuộn dâng trào không ngừng, sắc mặt kinh ngạc vô cùng.
“Mức độ linh khí dồi dào cỡ này chỉ có ở trong tiểu thế giới mà thôi, sao thế tục có thế xuất hiện được chứ?”
“Không thể nào!”
Ông ta từng sống trong tiểu thế giới, đương nhiên nắm được mức độ mạnh yếu của luồng linh khí. ông ta chưa từng nghĩ rằng, luồng linh khí dồi dào như này
lại xuất hiện ở thế tục.
“Ông nói, chỉ tiểu thế giới mới có được sức mạnh như này?”
Diệp Thiên quay đầu nhìn Long Định Thiên, còn Long Định Thiên gật đầu chắc nịch, sắc mặt nghiêm lại.
“Mức độ linh khí này quả thực chỉ mình tiểu thế giới mới có. Không, nói chính xác hơn, đây không còn gọi là linh khí nữa, phải gọi là linh lực mới đúng!”
“Cùng một lượng linh lực, năng lượng ẩn chứa bên trong đó có thể gấp hàng chục lần so với linh khí. Đây cũng là lý do vì sao các tu sĩ trong tiếu thế giới vượt xa những người học võ ở thế tục cả về mặt tốc độ và chất lượng tu luyện”.
“Nhưng theo lý mà nói, linh lực của tiểu thế giới đều bị khoá lại ở trong đó bằng Toả Linh Trận Pháp do ba mươi
sáu trụ tạo ra rồi chứ. Cho dù Tiên Môn được mở cũng chỉ có một phần nhỏ linh lực ở tiểu thế giới bị rò rỉ ra thế tục, chứ không thể cuồn cuộn tuôn trào như bây giờ được”.
Diệp Thiên nheo mắt lại, sau đó bước về phía trước, đi vào trong không trung, tiến về phía luồng linh khí gần nhất đang tuôn trào.
Long Định Thiên cũng hiểu được suy nghĩ của Diệp Thiên, bèn biến thành một vầng sáng cầu vồng rồi theo sau Diệp Thiên, tiến về hướng chân trời.
Hai người lướt đi rất nhanh, một trước một sau, bay đi cả trăm kilomet, đến một dãy núi hẻo lánh không rõ tên tuổi ở vùng đông bắc Hoa Hạ.
Dãy núi này quanh năm bị bao phủ bởi sương mù, ngập tràn bò cạp rắn rết, còn có rất nhiều chim muông thú dữ
dừng chân, vô cùng nguy hiểm. Trong bán kính mười dặm, không một gia đình nào sinh sống chứ đừng nói đến có người tới gần.