Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Luồng sáng tím lan rộng giữa trời, cuối cùng hoá thành một thanh trường kiếm cổ xưa, bay ngược trở về.

Thanh kiếm dài ba thước sáu tấc, cực kỳ thanh mảnh, trên thân kiếm thoáng có hai chữ viết bằng chữ Tinh Không.

Thương Quỳnh!

Trường kiếm bay ngược về sau chưa tới trăm mét thì được một cánh tay trắng trẻo nắm lấy.

Diệp Thiên bị đẩy lùi trăm trượng, ngước mắt nhìn lên. Trước mặt Thanh Dương Thánh Giả và Lam Vũ Thánh Giả xuất hiện một bóng người xinh đẹp.

Đó là một người phụ nữ tư sắc diễm lệ, dung mạo không thua kém gì Lạc Tông Diễm. Người đó mặc một chiếc váy lưu tiên màu tím, chân đi giày Thanh Minh, tay cầm Thanh Phong ba thước. Gương mặt lạnh lùng xinh đẹp, tiên khí lượn lờ, siêu phàm thoát tục giống như Nguyệt Cung Huyền Nữ.

Nếu nói Lạc Tông Diễm là ma nữ tính tình tinh quái thì người phụ nữ trước mắt là thần nữ khí chất kiêu ngạo.

Thấy người phụ nữ này xuất hiện, Thanh Dương Thánh Giả và Lam Vũ Thánh Giả đều sững sờ, sau đó giống như nhặt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng lui về sau người phụ nữ đó.

“Chưởng giáo, người đến thật đúng lúc!”.

Thanh Dương Thánh Giả chỉ vào Diệp Thiên, nói: “Người đó ngang nhiên đánh lên Chân Vũ Thánh Môn chúng ta, tàn sát người của Chân Vũ Thánh Môn, bốn người trong thất đại thánh nhân chúng ta cũng bị tên nhóc đó giết chết. Bây giờ chỉ có chưởng giáo ra tay thì mới có thể trị được kẻ tội ác tày trời này!”.

Nghe Thanh Dương Thánh Giả nói, vẻ mặt của người phụ nữ áo tím trở nên nghiêm nghị, ánh mắt hiện lên vẻ nghiêm trọng.

Dám ngang nhiên đánh lên Chân Vũ Thánh Môn, còn giết chết những cao thủ đỉnh cấp của Chân Vũ Thánh Môn. Lần đầu bà ta thấy người có thực lực và khí phách như vậy. Cho dù ngông cuồng như “người ấy” năm xưa cũng không đạt tới trình độ đó.

“Cậu là ai?”, con ngươi hẹp dài của người phụ nữ áo tím nhìn thẳng vào Diệp Thiên, giọng nói nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng lại mang theo sự lãnh đạm đẩy người khác ra xa nghìn dặm.

“Vì sao lại tàn sát người của Chân Vũ Thánh Môn?”.

Đối diện với người phụ nữ đó, Diệp Thiên không xung động ra tay giống như đối mặt với những người khác nữa. Cậu đứng giữa không trung, ánh mắt toát ra vẻ bình thản, nhưng sát ý trong mắt vẫn không lui đi.

“Tôi là ai không cần phải hỏi nhiều. Hôm nay Chân Vũ Thánh Môn bị diệt đã thành kết cục định sẵn!”.

Cậu chắp một tay sau lưng, tay còn lại dang ra: “Bây giờ bà có một cơ hội, chọn ra đệ tử truyền nhân của bà, đưa bọn họ rời khỏi Chân Vũ Thánh Môn. Nể mặt một vị cố nhân của bà, tôi sẽ tha cho các người một mạng!”.

Hôm nay, Diệp Thiên đã hạ quyết tâm sẽ tiêu diệt toàn bộ Chân Vũ Thánh Môn, nhưng lúc này cậu lại để cho người phụ nữ áo tím này đưa theo đệ tử môn nhân rời đi.

Bởi vì từ khi người phụ nữ áo tím xuất hiện, cậu đã biết thân phận của người này.

Người đứng đầu thất đại thánh giả của Chân Vũ Thánh Môn: Tử Quỳnh Thánh Giả, Ly Tử Quỳnh!

Nói cách khác, bây giờ có lẽ phải gọi là Tử Quỳnh Kim Tiên!

Theo những gì Diệp Kình Thương từng kể, bà ta chính là vị cố nhân khiến ông ấy nương tay và cũng là hồng nhan tri kỷ của ông ấy.

Diệp Kình Thương từng kể với cậu, năm xưa ông ấy và Ly Tử Quỳnh thật lòng yêu nhau, thậm chí tình cảm của ông ấy đối với Ly Tử Quỳnh không khác gì vợ ông ấy.

Nhưng vì nhiều nguyên nhân mà cuối cùng hai người không thể ở bên nhau.

Một phần nguyên nhân lớn nhất là bởi vì Thần Sáng Thế.

Chân Vũ Thánh Môn là đạo thống truyền thừa của Thần Sáng Thế, Ly Tử Quỳnh lại là người được chọn trở thành chưởng giáo mới của Chân Vũ Thánh Môn. Do đó, giữa bà ta và Diệp Kình Thương không còn lập trường giống nhau, chỉ có thể mỗi người mỗi ngả, về trận doanh của mình.

Diệp Thiên có thể xem là một nửa con trai của Diệp Kình Thương, Ly Tử Quỳnh lại có quan hệ như vậy với Diệp Kình Thường, đồng nghĩa cũng là một nửa trưởng bối của cậu. Mặc dù cậu hận Chân Vũ Thánh Môn tận xương tủy, nhưng vì Diệp Kình Thương, cậu vẫn sẵn sàng cho Ly Tử Quỳnh một con đường sống.

“Cố nhân?”.

Ly Tử Quỳnh nghe vậy, sóng mắt lưu chuyển, dường như nghĩ tới gì đó.

“Cố nhân mà cậu nói là ai? Chẳng lẽ là… ông ấy?”.

Diệp Thiên không trả lời thẳng mà chỉ nói: “Nói nhiều vô ích, bà vẫn nên chọn trước đệ tử môn nhân của bà đi!”.

“Những người khác tôi sẽ không tha cho bất kỳ ai!”.

Nghe Diệp Thiên nói một cách đinh ninh như vậy, vẻ mặt Ly Tử Quỳnh sa sầm.

Hiện nay bà ta đã thật sự bước vào cảnh giới độ kiếp kim tiên, là độ kiếp nhất phẩm thực thụ. Thế nhưng nghe giọng điệu của Diệp Thiên lại không coi bà ta ra gì, giống như bà ta chỉ có thể làm một kẻ thất bại. Điều này khiến một người xưa nay kiêu ngạo như bà ta khó mà chấp nhận.

“Hừ!”.

Bà ta hừ một tiếng, ánh mắt dần dần trở nên lạnh băng.

“Tôi không biết rốt cuộc cậu lấy đâu ra tự tin, dám ngông cuồng tuyên bố hủy diệt Chân Vũ Thánh Môn”.

“Cho dù cậu có quan hệ gì với ông ấy thì hôm nay, tôi sẽ cũng phải bắt cậu lại, nếu không thì làm sao xứng với những môn nhân Chân Vũ đã bị cậu tàn sát?’.

Diệp Thiên thấy Ly Tử Quỳnh vẫn không chịu nhượng bộ, trong lòng đã dự liệu trước. Cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

“Nếu bà cố chấp muốn ra tay, vậy tôi sẽ tiếp tới cùng!”.

“Nể mặt vị cố nhân của bà, tôi sẽ nhường bà ba chiêu, sau ba chiêu thì tôi sẽ không nể tình mà đánh bại bà!”.

Diệp Thiên nói, Ly Tử Quỳnh lập tức nổi giận quát lên.

“Ăn nói ngông cuồng!”.

Trường kiếm tinh tế trong tay bà ta rung lên, đánh ra hơn trăm hoa kiếm hàn băng.

Bà ta tu luyện Ngũ Trùng Băng Luân Kình, bản nhược hóa của hàn khí Hoàng Tuyền, nhưng vẫn có uy lực vô cùng tận, cũng được xếp hàng đầu trong vô số loại chân lực vũ trụ.

Bà ta vung ra một kiếm, hơn trăm hoa băng đồng thời nở rộ, hàn khí đáng sợ hóa thành thủy triều cuồn cuộn bao trùm toàn bộ không gian trong phạm vi hơn trăm nghìn mét. Nếu không phải để ý đến người của Chân Vũ Thánh Môn ở trên Tiên Sơn, một kiếm của bà ta có thể đóng băng toàn bộ Tiên Sơn.

“Sương Vũ Thiên La!”.

Bà ta hét lên một tiếng, hàn ý như sóng, ngay cả không gian cũng bị đóng băng. Hàn băng kiên cố xung quanh tạo thành một bức tường băng không thể phá vỡ, dồn ép về phía Diệp Thiên.

Một kiếm của Ly Tử Quỳnh chẳng khác gì Bách Hoa Băng Thiên Táng của Lạc Tông Diễm.

Toàn thân Diệp Thiên lóe lên ánh sáng màu đỏ. Đối mặt với tường băng ép tới từ xung quanh, cậu không hề né tránh mà nâng cao ba luồng sức mạnh chân lực, thân xác, thần niệm lên đến cực hạn, hình thành phòng ngự quanh người.

“Ầm ầm!”.

Tường băng gần mười nghìn mét ép đến từ bốn phương tám hướng, tiếng động lớn chấn động đất trời. Trước lực trùng kích đáng sợ, không gian xung quanh nứt ra từng chút một, hiện lên vô số bóng tối hư vô.

“Rầm!”.

Đúng lúc đó, một tiếng nổ vang lên từ trong khe hở tường băng đang dồn tới. Một bóng người toàn thân đỏ rực, phá vỡ từng lớp tường băng với khí thế không gì sánh được, vượt qua hư không, chính là Diệp Thiên.

“Ồ?”.

Chứng kiến cảnh đó, ánh mắt Ly Tử Quỳnh hiện lên vẻ kinh ngạc. Bà ta không ngờ Diệp Thiên không tránh không né, lại chặn được một đòn của bà ta.

“Còn hai chiêu nữa!”.

Diệp Thiên nhẹ nhàng phủi vụn băng còn vương lại trên vai, giọng nói thản nhiên.

Ly Tử Quỳnh biết không thể dùng đẳng cấp tu vi để đo lường sức chiến đấu thực sự của Diệp Thiên. Bà ta không nhiều lời nữa, cánh tay ngọc đưa ra, vung kiếm Thương Quỳnh lên, sau đó thuận thế chém xuống.

“Thương Quỳnh Tuyệt Minh Trảm!”.

Thương là Diệp Kình Thương!

Quỳnh chính là Ly Tử Quỳnh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK