Diệp Thiên chỉ một kích đã giẫm nguyên anh lục phẩm Hồ Xuân Lai ngã chúi từ trên trời xuống, cảnh tượng này khiến các tu sĩ còn lại đều há hốc miệng kinh ngạc.
Từ lúc nào trên sao Viêm lại xuất hiện một cường giả trẻ tuổi có thể đánh bại nguyên anh lục phẩm bằng một kích như vậy?
Hồ Xuân Lai ở bên dưới giãy giụa đứng lên từ đống đổ nát, lão ngẩng đầu lên nhìn trời, ánh mắt lóe lên một tia không cam lòng, đang định phi thân lên tranh giành dị bảo với Diệp Thiên.
Nhưng Diệp Thiên chỉ liếc mắt nhìn một cái đã khiến lão khựng lại.
“Kích vừa rồi của tôi chỉ muốn để ông biết khó mà lui nên không dùng toàn lực để tránh làm ông bị thương”.
“Nếu ra tay lần nữa thì tôi sẽ không nương tay mà phế luôn ông đấy”.
Giọng nói của cậu vô cùng bình thản, nhưng Hồ Xuân Lai chẳng khác nào bị sét đánh ngang tai. Nhất là trong giọng nói của cậu còn pha lẫn một luồng sức mạnh thần niệm rất khó hình dung, xuyên thấu tinh thần, nổ vang ở sâu thẳm linh hồn của lão, khiến lão vô cùng kinh ngạc, không dám làm gì nữa.
Còn những tu sĩ khác đương nhiên cũng dừng bước, đối mặt với một cường giả chưa biết rõ, bọn họ không ai dám ra mặt cả.
Diệp Thiên đưa mắt liếc nhìn từng người, những ai bị cậu nhìn thẳng đều cúi đầu xuống. Nhưng đúng lúc này, bầu trời cách thành Long Phượng mấy trăm mét bỗng trở nên méo mó, sau đó mấy bóng dáng xuất hiện.
Một người trong số đó bất ngờ bước tới một bước, bàn chân giẫm mạnh xuống hư không, khiến hư không chấn động xuất hiện một luồng khí khổng lồ, còn cơ thể ông ta kéo thành một vầng trăng tròn.
Vô số tia sét nhỏ xíu ùa từ bốn phương tám hướng tới, hóa thành một thanh trường mâu được làm từ sấm sét trong tay người kia, sau đó bị ném thẳng về phía Diệp Thiên.
Đòn tấn công này vô cùng nhanh mạnh, giống như tia sét xẹt qua hư không, chỉ trong tích tắc đã tới trước ngực Diệp Thiên, xen lẫn sức phá hoại khủng khiếp của sấm sét.
Nhưng Diệp Thiên chẳng chớp mắt lấy một cái, chỉ khẽ vung cánh tay, khẽ đánh vào thanh trường mâu sấm sét này.
“Soạt!”.
Trường mâu sấm sét với thế tới cuồn cuộn vừa chạm vào cánh tay Diệp Thiên đã lập tức nổ tung, hóa thành vô số tia sét nhỏ rồi tan biến.
Còn người ra tay cũng lập tức biến sắc.
“Cậu có thể đỡ được một kích của tôi?”.
Ông ta nhìn về phía Diệp Thiên, sắc mặt tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.
Diệp Thiên cầm Long Phượng Bản Nguyên Đan trong tay, ánh vàng rợp trời lúc này bị áp chế, thu nhỏ trong lòng bàn tay cậu, còn cậu cũng ngoảnh đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo.
Người ra tay với cậu là một người đàn ông trung niên mặc trường bào hoa văn sấm sét, chân lực hùng hậu, quanh người có tia sét quấn quanh, là một nguyên anh thần phẩm, có tu vi thần anh thất biến.
Bên cạnh người đàn ông trung niên này còn có năm người đàn ông nữa, ai nấy đều có khí tức uyên thâm, ánh mắt sắc bén, dường như có thể áp đảo tất thảy.
Tu vi của mấy người này đều trên nguyên anh thần phẩm, trừ người trung niên đã ra tay là thần anh thất biến, thì năm người còn lại có hai thần anh bát biến, hai thần anh cửu biến, ông lão mặc bào trắng cuối cùng thì còn mạnh hơn, là một hóa thần giả.
Một nguyên anh thần phẩm đã đủ trấn áp một ngôi sao, một hóa thần giả thì còn có thể thống lĩnh một thiên hà vũ trụ xa xôi. Nhưng bây giờ, cả sáu người lại cùng tề tựu, khiến người ta không khỏi chấn động.
Nhìn thấy sáu người này xuất hiện, các tu sĩ bản địa của sao Viêm ở xung quanh đều biến sắc, đồng loạt lùi lại. Hồ Xuân Lai cũng bị dọa cho sắc mặt xám ngoét, lập tức thi triển thuật độn thổ, chui vào lòng đất, không dám để lộ khí tức, sợ bị sáu người này chú ý đến.
Bởi vì sáu người này là người của Vấn Đỉnh Thiên Cung, là sáu “sứ giả thực dân” mà Vấn Đỉnh Thiên Cung để lại ở sao Viêm, cũng là những người thống trị tuyệt đối ở sao Viêm hiện giờ.
“Oắt con, có thể đỡ được một đòn của tôi, tu vi của cậu quả thực không tầm thường. Chỉ là không biết thiên hà Xích Minh xuất hiện một cường giả trẻ tuổi như cậu từ khi nào?”.
Người trung niên mặc trường bào hoa văn sấm sét kia lạnh lùng nói với Diệp Thiên: “Nhưng dù cậu là ai, có thân phận gì, thì cũng mau bỏ thứ trong tay xuống”.
“Đó không phải là thứ mà cậu có thể chạm vào”.
Năm người còn lại đều chắp tay đứng đó, vẻ mặt điềm nhiên, dường như không coi Diệp Thiên ra gì.
Bề ngoài bọn họ là những sứ giả do Vấn Đỉnh Thiên Cung phái tới trấn áp chư hùng của sao Viêm, nhưng thực ra là nhận mật lệnh của năm vị cung chủ Vấn Đỉnh Thiên Cung, âm thầm tìm kiếm những dị bảo có khả năng tồn tại trên sao Viêm.
Theo tin tức đáng tin của năm vị cung chủ thì sao Viêm từng có Chân Long Chân Phượng ghé thăm, để lại chí bảo thiên địa. Năm người bọn họ ở lại đây chính là để tìm kiếm tin tức của dị bảo, chỉ là đã mấy trăm năm chưa thu hoạch được gì.
Nhưng hôm nay, Diệp Thiên dẫn động Long Phượng Bản Nguyên Đan hiện thế, bọn họ đương nhiên cũng cảm ứng được, liền lập tức đến đây.
Trên bầu trời gần đó, bốn bóng người đang đứng giữa hư không, chính là đám Tây Huyền Thường Phong mới rời đi không lâu trước đó.
Tuy bọn họ dẫn theo hai đệ tử một nam một nữ của Phong Huyền Tông rời khỏi thành Long Phượng, nhưng Diệp Thiên dẫn động Long Phượng Bản Nguyên Đan gây động tĩnh quả thực quá lớn, bọn họ đương nhiên cảm ứng được, nên lập tức quay trở lại.
Khi đôi nam nữ thanh niên đứng sau bọn họ nhìn thấy sáu người đang đối đầu với Diệp Thiên thì lập tức biến sắc, tỏ vẻ sợ hãi.
“Đó là… lục đại trấn phủ sứ mà Vấn Đỉnh Thiên Cung để lại ở sao Viêm”.
Sắc mặt của hai người vô cùng khó coi, bởi vì sáu người này là những cường giả được công nhận là mạnh nhất trên sao Viêm hiện giờ, gần như một tay trấn áp tất cả những lực lượng phản kháng trên sao Viêm.
“Năm nguyên anh thần phẩm, một hóa thần giả!”.
Ánh mắt của Tây Huyền và Thường Phong đều đanh lại, ngay sau đó, bọn họ định phi thân tới, sát cánh đối địch với Diệp Thiên, nhưng thần niệm truyền âm của Diệp Thiên lại truyền tới, khiến bọn họ khựng lại.
“Không cần ra tay, mấy người này cứ giao cho tôi”.
Hai người nghe thấy thế đều đanh mặt lại, tỏ vẻ do dự. Bọn họ không biết với tu vi nguyên anh nhất phẩm của Diệp Thiên thì đối phó với sáu người này kiểu gì.
Nhưng đúng lúc này, cuối cùng Diệp Thiên cũng lên tiếng.
Cậu nhìn người đàn ông mặc trường bào hoa văn sấm sét, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
“Các ông là người của Vấn Đỉnh Thiên Cung?”.
Người đàn ông lập tức cười khẩy.
“Sáu người chúng tôi phụng lệnh của ngũ đại cung chủ, thống trị cả sao Viêm, bất cứ người hay vật gì trên sao Viêm này cũng thuộc quản lý của sáu người chúng tôi”.
“Nếu cậu dâng hiến dị bảo, tuyên thệ trung thành, thì chúng tôi có thể tha mạng cho cậu!”.
Diệp Thiên nghe thấy thế, khóe miệng liền nở nụ cười sâu xa.
“Nếu đã là người của Vấn Đỉnh Thiên Cung thì dễ xử lý rồi”.
Dứt lời, bóng dáng của cậu bất ngờ biến mất một cách quỷ dị.
“Hử?”.
Đúng lúc này, hai thần anh cửu biến và hóa thần giả trong số sáu người gần như đồng thời biến sắc, sau đó buột miệng kêu lên.
“Lôi Hình, cẩn thận!”.
Người đàn ông tên Lôi Hình còn chưa kịp phản ứng, thì một bàn tay đã lặng lẽ ấn lên đỉnh đầu ông ta.
Ông ta thậm chí còn chưa nhìn rõ tướng mạo của người ra tay, đã nghe thấy một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
“Dám ra tay với tôi, chết đi!”.
Vừa dứt lời, một luồng sức mạnh cuồn cuộn ngang ngược rót thẳng vào thần phủ ông ta, lập tức khuấy nát linh hồn của ông ta.
Thần anh thất biến lập tức bỏ mạng!